Cô tựa người vào khung cửa, nhàn nhạt nhìn về phía xa xa.
Từ phía sau nhìn lại, bóng người cô có chút cô độc, hiu quạnh.
Chuông điện thoại vang lên. Sau khi liếc nhìn số điện thoại người gọi đến, cô ấn nút nhận, nhẹ giọng nói: “Bố à”“
“Năm nay là năm đầu tiên con không được ở nhà đón Tết, không được ăn bữa tối đoàn viên, bố cũng không thể đưa cho con bao lì xì. Con phải nhớ chăm sóc tốt bản thân, đừng làm bố lo lắng nhé.
Trong phút chốc, đầu mũi Tô Tú Song trở nên đau xót, hai mắt cô đỏ lên, nước mắt suýt chút nữa rơi xuống.
Tuy nhiên, cô cắn chặt răng, cố gắng kìm chế.
Tô Trọng Quân nhớ cô, không yên tâm về cô, hơn nữa còn sợ cô ở nhà họ Hoắc phải chịu ủy khuất nên đã dặn dò gần một tiếng đồng hồ mới chịu ngắt máy.
Nhìn màn hình điện thoại đang dân tối đen, trong lòng Tô Tú Song trống rỗng.
“Haizz……
Cô thở dài thườn thượt, quay trở lại phòng khách.
Mặc dù đầu bếp đã đi rồi nhưng nguyên liệu trong tủ lạnh vẫn chật kín, nguyên liệu tươi ngon, thứ gì cũng không thiếu.
Sau khi suy nghĩ một lúc, cô quyết định làm sủi cảo. Theo phong tục của nhà cô, mỗi khi đến đêm giao thừa, nhất định phải ăn sủi cảo.
Xe đậu bên ngoài biệt thự. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Hoắc Dung Thành không lập tức xuống xe ngay. Ngón tay dài của anh khẽ miết điện thoại, đôi mắt dán chặt vào màn hình, yết hầu trượt lên trượt xuống, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Cuối cùng, anh dựa vào trên ghế da, hai mắt thâm thúy nhấp nháy.
Cố Hàn do dự một hồi lâu mới lên tiếng, ‘Cậu Hai, nếu không thì cậu tới nhà tôi ăn Tết đi?”
Mỗi năm, cậu Hai đều một mình đón Tết, anh ta nhìn thấy vậy cũng rất đau lòng.
Hoắc Dung Thành khẽ nhắm mắt lại, vây tay ra hiệu anh ta rời đi.
Cố Hàn mở miệng muốn nói điều gì đó, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói được gì, anh ta ngập ngừng một lúc rồi rời đi.
Trong xe một mảnh tĩnh lặng, chỉ có tiếng thở của anh khẽ vang vọng.
Chừng nửa giờ sau, anh khẽ nheo mắt, môi mỏng cong lên đầy mỉa mai rồi xuống xe.
Tuyết rơi đầy trên áo khoác, đôi chân dài của Hoắc Dung Thành đi về phía phòng khách.
Đến khi bước vào, anh hơi nhướng mắt, đúng lúc nhìn thấy Tô Tú Song đang ngồi trên sô pha.
Cô đang mặc một chiếc tạp dề màu vàng nhạt, trên bàn bếp đang bày hai đĩa nhân sủi cảo. Cô một bên xem Chương trình tạp kỹ, một bên gói vỏ sủi cảo, chốc chốc còn phát ra tiếng cười vui vẻ.
Ánh sáng chiếu trên thân người, có cảm giác nhẹ nhàng, ấm áp hơn một chút.
Như thể nghe thấy tiếng bước chân, cô quay đầu lại, nhìn thấy Hoắc Dung Thành đang cầm áo khoác trên tay. Đôi tay đang gói sủi cảo hơi dừng lại một lúc.
Sau đó, cô khó xử giật giật khóe miệng, cẩn thận nói: “Anh trở lại rồi sao”
Trái tim của Hoắc Dung Thành đột nhiên nhảy lên. Vẻ lạnh nhạt trong đáy mắt anh lặng lẽ tan ra một ít, điều này có lẽ ngay cả chính anh cũng không nhận ra.