Tô Tú Song hất tay cô ta ra, lạnh lùng nói.
“Giả bộ cái gì? Dám làm không dám chịu! Quán cà phê chỉ có tôi và cô, không phải cô, chẳng lẽ là quỷ?”
Lương Mật Điềm chỉ vào cô: “Tôi biết cô muốn có được ấn tượng tốt với anh Charles, nhưng cũng không đến mức dùng thủ đoạn như vậy chứ, cô còn không thừa nhận?”
“Không phải tôi làm, đương nhiên tôi sẽ không thừa nhận, với lại đừng có chỉ vào mặt tôi”
Tô Tú Song vô cùng bực bội, không kiên nhẫn nói.
Lương Mật Điêm cắn răng, nghẹn lại cơn tức, ánh mắt nhìn về phía Charles, sau đó khom lưng 90 độ nói: “Xin lỗi ngài Charles, thật đáng tiếc vì không thể đàn hoàn thành ca khúc này”
“Không sao” Charles nhẹ giọng an ủi: “Cô đã cố hết sức rồi, tôi cảm nhận được tâm ý của cô.”
Sau đó, hốc mắt Lương Mật Điềm phiếm hồng, vô cùng tủi thân nhìn về phía Mộ Tư Đồng, lên án nói: “Quán cà phê chỉ có tôi và cô ta”
Imie đi qua, ôm lấy chân cô ta nhẹ nhàng võ.
Cuối cùng, cô bé dùng ánh mắt non nớt mà vô cùng hung ác nhìn Tô Tú Song, giống như sư tử nhỏ đang giận dữ.
Mộ Tư Đồng buông chén trà xuống, nhìn Tô Tú Song: “Cô thật đúng là mưu mô ác độc, đê tiện nhất thiên hạt”
“Anh ăn nói cho cẩn thận!”
Tô Tú Song nhìn qua, đáp trả bằng ánh mắt lạnh lùng.
“Đối với đồ đê tiện như cô thì cần gì phải ăn nói đàng hoàng?”
Mộ Tư Đồng liếm khóe miệng, lạnh lùng mà tàn bạo.
Charles vô cùng chán ghét liếc nhìn Tô Tú Song vài lần: “Tôi không chào đón cô, mong cô lập tức rời đi!”
“Không có chứng cứ thì sao các người xác định là tôi làm? Tôi sẽ không sợ.”
Tô Tú Song siết chặt tay, lưng vẫn thẳng tắp như cũ.
Charles thật sự không khách sáo: “Tôi tin tưởng cô ấy, không tin cô, nếu cô mặt dày cứ ăn vạ không đi, thì tôi đi, thật sự không muốn nhìn thấy cô!”
Vừa nói anh ta vừa đứng dậy. Tải áp Hola để đọc tiếp, chúng mình sẽ tập trung lên tại áp nhé.
Mộ Tư Đồng và Lương Mật Điềm bế Imie đi theo sau.
Đoàn người trợn mắt với Tô Tú Song rồi đi ra ngoài.
Ngực Tô Tú Song phập phồng kịch liệt, toàn thân phát lạnh.
Bỗng nhiên, giọng nói của Hoắc Dung Thành vang lên từ phía sau: “Ăn hiếp người của tôi ngay trước mặt tôi à?”
Cô xoay người lại.
Chỉ thấy, Hoắc Dung Thành lười biếng dựa vào sô pha, đôi chân dài dưới lớp quần tây màu xám trực tiếp đạp lên vách tường chặn đường đi của mọi người.
Tư thế kiêu ngạo, không ai sánh nổi.
“Xin lỗi cậu Hoắc, tôi không thể ở chung một phòng với người như vậy!”
Charles không chịu thoái nhượng mà trực tiếp làm lơ, Hoắc Dung Thành gõ lên mặt bàn, phát ra từng tiếng vang thanh thúy: “Cố Hàn, mang video của camera theo dõi trong quán cà phê đến đây”
“Vâng” Cố Hàn rời đi.