Sau khi Mặc Diệu Dương trở về biệt thự Thủy Mặc liên bảo Trân Hằng soạn ngay một tờ đơn từ chức, cũng bảo anh ta gọi điện thoại cho cô, báo trước cho cô một tiếng.
Thái độ của cô anh coi như tạm hài lòng, rất nhanh đã chạy về.
Nhưng cái này hoàn toàn không đủ để đền bù cô chuyện cô câu kết làm bậy với Tiêu Quân, dây dưa không biết lỗi!
"Anh...' An Đình Đình tức đến mức phát run.
Trên đời này sao lại có người đàn ông bá đạo như vậy? Anh ta dựa vào cái gì mà đối xử với cô như vậy, dựa vào đâu mà không cho phép cô đi làm việc, dựa vào đâu mà bắt cô rời khỏi *** Tháp, và tại sao cô lại không được phép tiếp cận Tiêu Quân.
Cho dù giữa bọn họ chỉ là quan hệ bạn bè nhưng anh ta vẫn không cho phép!
Mặc Diệu Phong bị dọa sợ: "Cô gái xinh đẹp, cô đừng nóng giận, đừng nóng giận, có chuyện gì thì chúng ta từ từ nói với em trai, được không? Nào... Cô, cô đừng khóc, cô gái xinh đẹp, cô đừng khóc."
An Đình Đình càng nghĩ càng cảm thấy uất ức, mấy ngày này rốt cuộc là cô trêu chọc người nào hay là kiếp trước cô gây ra chuyện thất đức gì mà kiếp này bắt cô bồi thường như vậy.
Cô thút tha thút thít rơi nước mắt nhưng lại gắt gao cắn môi không cho phép mình phát ra âm thanh mềm yếu.
Như vậy, cô cảm thấy cô sẽ càng bị Mặc Diệu Dương coi thường!
Đúng lúc này, điện thoại di động vang lên.
Mặc Diệu Phong giống như là thấy được cứu tỉnh, vội vàng nói: "Cô gái xinh đẹp, mau, điện thoại của cô kêu kìa, mau nghe máy đi, có thể là bạn cô tìm cô thì sao, có chuyện quan trọng gì thì sao."
Thấy cô không để ý tới anh ta, Mặc Diệu Phong càng nóng nảy hơn, ánh mắt trách cứ trừng em trai Mặc Diệu Dương, đều tại em, đều do em khiến cho cô gái xinh đẹp khóc.
Mặc Diệu Dương thật sự muốn trừng lại nhưng anh cả giống như là bị ma làm vậy, bây giờ thật sự là bảo vệ con nhóc này khắp nơi.
"Cô gái xinh đẹp, cô mau nghe máy đi, không chừng... Không chừng là công ty gọi điện thoại tới, gọi cô tới làm việc đây."
Mặc Diệu Phong khổ sở bĩu môi, vô cùng đáng thương nhìn cô.
An Đình Đình mím môi, cũng đúng, không chừng cuộc điện thoại này lại mang tới tin tức tốt thì sao.
"Alo...' Điện thoại vừa mới nhận, giọng nói của An Đình Đình cũng hơi nghẹn ngào, cô liều mạng nhẫn nại để giọng nói của mình nghe không cảm thấy dị thường.
Điện thoại là Tiêu Quân gọi tới, anh ta vẫn không cảm thấy yên lòng, rất lo lắng cho cô.
Lúc giọng nói này truyền vào lỗ tai của anh ta, lông mày của anh ta liền nhíu lại.
"Đình Đình, bác sĩ nói hôm nay em vẫn còn sốt cao gần bốn mươi độ, lúc đầu tôi đã bảo em ở lại bệnh viện tĩnh dưỡng nhưng em lại cứ khăng khăng đòi trở về, ôi...
Điện thoại của An Đình Đình là loại đời cũ, công năng không nhiều nhưng âm thanh lại lớn đến kỳ lạ. Bởi vậy, hai anh em nhà học Mặc đứng ở trong phòng khách đều có thể nghe được giọng nói lo lắng không thôi của Tiêu Quân.
Mặc Diệu Phong nghe nói như vậy đôi mắt trừng tròn xoe. Mặc Diệu Dương cũng nghe được nhưng mắt sắc u ám xuống, hiện lên một tia khác lạ.
An Đình Đình nhẹ nhàng nói: "Ừm, không sao đâu, tôi đã tốt hơn nhiều rồi."
"Em cũng đừng cậy mạnh, tôi thấy sắc mặt của em là biết em vẫn chưa khỏe hẳn đâu. Như vậy đi, ngày mai cho em nghỉ ngơi một ngày, không phải đến công ty làm việc đâu."
"Không không, không được, sao có thể như vậy chứ." An Đình Đình sắp bị dọa chết rồi, một khi lá đơn từ chức kia của cô bị đệ trình đi lên mà cô đúng lúc lại không ở công ty, đây chẳng phải là ngồi chờ chết à, chờ bị sa thải sao.
"Đừng ở đó mà không được với chẳng không được, công ty không hà khắc đến mức đến để nhân viên bị ốm mà vẫn phải đi làm như vậy đâu. Cứ như vậy đi, nghỉ ngơi thật tốt." Tiêu Quân không cho cô giải thích liền ra lệnh.
"Phó tổng, tôi, alo..." Đầu bên kia đã cúp điện thoại, trên mặt An Đình Đình lộ ra thần sắc phiền muộn, trong lòng lại càng thêm thấp thỏm lo âu.
Đôi mắt Mặc Diệu Phong chuyển một cái vội vàng nói với Mặc Diệu Dương: “Thì ra cô gái xinh đẹp bị bệnh, vừa rồi người trong điện thoại kia cũng đã nói rồi, cô gái xinh đẹp còn bị sốt bốn mươi độ đấy."
Mặc dù Mặc Diệu Dương chưa nói chuyện nhưng sắc mặt âm trầm đã hơi chuyển biến tốt đẹp.
Mặc Diệu Phong thừa thắng truy kích, nói: "Việc này không thể trách cô gái xinh đẹp được, cô ấy khổ cực như vậy còn phải làm việc nữa, ngã bệnh còn không có ai chăm sóc.'
An Đình Đình cũng không biết phải nói cái gì, trong lòng ấm áp, cảm kích nhìn về phía Mặc Diệu Phong.
Rốt cuộc ánh mắt Mặc Diệu Dương cũng chuyển qua trên người cô, một lúc lâu sau đôi môi mỏng mới khẽ mở, nói: "Tôi về phòng làm việc." Nói xong liền quay người sải bước rời đi.
Câu nói này, ý nghĩa rất là sâu sắc.
Mặc dù anh ta không nói là không truy cứu chuyện này nữa nhưng cũng không nói sẽ tiếp tục truy cứu!
Đợi đến khi bóng dáng của Mặc Diệu Dương biến mất khỏi dưới lầu, Mặc Diệu Phong bắt đầu vui vẻ kéo tay An Đình Đình, an ủi: "Cô gái xinh đẹp, không sao, không sao, em trai tôi không truy cứu chuyện này nữa đâu."
An Đình Đình nuốt một ngụm nước bọt, nhướng mày, nghiêm túc nhìn chăm chú lên gương mặt thuần khiết của Mặc Diệu Phong và cả đôi mắt trong veo không có một tia tạp chất: “Anh Phong, cám ơn anh."
Có lẽ là chưa từng bị người khác phái nhìn chăm chú như thế, trên mặt Mặc Diệu Phong lại lộ ra ngượng ngùng cười.
Anh ta gãi gãi đầu, cười hắc hắc: "Cô gái xinh đẹp, đây đều là chuyện tôi nên làm, cô không cần cám ơn tôi đâu."
"Ừm, đúng vậy, anh Phong.... nhà chúng ta là tốt nhất, cực kỳ tốt." Nước mắt An Đình Đình bất tri bất giác vẫn rơi xuống một giọt.
"Ấy... Cô gái xinh đẹp, chuyện đã qua hết rồi cô phải nên vui vẻ mới đúng chứ, sao cô còn khóc nữa vậy. Không được khóc, không được khóc."
"Ừm, không khóc nữa." An Đình Đình lau đi nước mắt trên mặt khóe miệng nở một nụ cười: "Đi thôi, anh Phong, tôi chơi đồ chơi với anh."
Vào phòng, Mặc Diệu Phong cũng không giống như trước lôi kéo tay An Đình Đình đi tới phòng đồ chơi mà là đem cô đè xuống ghế sofa, mình thì một hồi chạy đi lấy nước, một hồi lại đi lấy đồ ăn, bận bịu quên cả trời đất.
"Anh Phong, anh làm gì vậy?” Trong tay An Đình Đình bưng một ly nước ấm hỏi.
"Cô gái xinh đẹp ngã bệnh rồi, tôi muốn chăm sóc cô."
An Đình Đình nghe vậy, trên mặt lộ ra nụ cười hạnh phúc.
Mặc Diệu Phong còn bắt An Đình Đình nằm xuống, mình thì như một người lớn canh giữ ở bên người cô, hỏi han ân cần, che chở đầy đủ.
Trong lòng An Đình Đình cảm động không thôi: "Không ngờ anh Phong lại biết cách chăm sóc người khác như thế."
Mặc Diệu Phong cười đùa nói: "Thật ra tôi cũng chưa từng chăm sóc người khác, cũng không biết cách làm như vậy. Chỉ là trước kia thân thể tôi không thoải mái bọn họ đều chăm sóc cho tôi như thế này."
An Đình Đình cảm thấy hiểu rõ. Nói cũng đúng, mặc dù trí thông minh của Mặc Diệu Phong có chút khiếm khuyết nhưng đến cùng anh ta vẫn là con trai trưởng của nhà họ Mặc, cậu cả của biệt thự Thanh Thủy, sao lại phải đi làm mấy việc như hầu hạ người khác kia.
Thế nhưng, mình này. ..
Cô vội vàng đứng dậy, nói: "Cậu cả, anh không cần chăm sóc tôi đâu, tôi tự làm được rồi, hơn nữa tôi đã tốt hơn nhiều rồi.
Mặc Diệu Phong không cho, nhất định phải tự mình chăm sóc cô, còn nói cái gì mà người khác chăm sóc cô anh ta sẽ không yên lòng.
Bất đắc dĩ, An Đình Đình đành phải nghe theo anh ta, vừa uống nước, vừa ăn đồ ăn anh ta đưa tới. Sau đó, Mặc Diệu Phong còn học dáng vẻ An Đình Đình dỗ anh ta ngủ trước kia, ngồi chồm hổm ở một bên kể chuyện cổ tích cho cô nghe.
Mặc Diệu Phong thường xuyên quên mất một tình tiết nào đó trong câu chuyện, sau đó liền ừ ha ha mập mờ bỏ qua, mỗi lần như vậy đều khiến An Đình Đình cười lên.