“Anh có quyền gì mà vu oan cho anh cả như vậy? Lẽ nào đến thăm tôi cũng là có mưu đồ sao? Vậy anh thì sao? Bây giờ anh xuất hiện là vì lý do gì?”
“Tôi...” Cố Thanh Thành không nói nên lời.
Sự không cam tâm và oan ức trong lòng đột nhiên dâng trào. Anh nắm lấy cằm người phụ nữ, một tay vòng qua sau eo cô, không cho cô bất kỳ cơ hội nào để chạy trốn, hôn lên môi cô một cách mãnh liệt!
Lòng Đình Đình chỉ cảm thấy não mình phát ra tiếng nổ “ầm ầm”, giống như pháo hoa nổ tung vậy, đột nhiên cảm thấy trống rỗng!
Anh ta vậy mà lại...lại cưỡng hôn cô!
Khí chất mạnh mẽ nam tính bao trùm người đàn ông, thể hiện hết trên đôi má non nớt của cô. Cánh tay rắn chắc như được đúc bằng thép siết chặt lấy eo cô, không cách nào giải thoát ra được.
Anh cũng thật mạnh bạo, dùng lưỡi mình hung hăng cạy mở hàm răng đang khép chặt của cô, trực tiếp đi sâu vào trong, anh cố gắng tận hưởng vị ngọt trong khoang miệng cô mà không biết chán. Truyền toàn bộ hơi thở nam tính của mình vào cơ thể cô.
Long Đình Đình hơi thở gấp gáp, nhưng không có cách nào thoát ra được.
Cuối cùng, không còn cách nào khác! Cô dùng lực của môi trên và môi dưới, cắn chặt vào môi anh một cái.
“Ái!” Người đàn ông kêu lên một tiếng, đột nhiên dừng hành động cưỡng hôn lại. Nhưng, anh cũng không có ý định để cô đi chỉ vì điều này. Đợi cho cơn đau ở môi từ từ dịu đi, anh lại tiếp tục một nụ hôn điên cuồng khác.
Anh đẩy cô vào tường, hôn cô một cách điên cuồng. Một tay ôm lấy cơ thể cô, ôm trọn cả cơ thể trong lòng, hận không thể áp chặt hơn nữa cả cơ thể cô.
Chẳng mấy chốc, hai người đều nếm được mùi vị ngọt ngào trong khoang miệng.
Long Đình Đình quá tức giận, nhưng không có cách nào thoát khỏi sự trói buộc của người đàn ông này. Những giọt nước mắt uất ức cũng trào ra.
Miệng Cố Thanh Thành chợt nhận ra vị tanh, tiếp sau đó là vị mằn mặt như muối biển.
Anh đột nhiên giật mình. Cánh tay nắm lấy cô cũng từ từ được giãn lỏng ra. Tuy nhiên, đôi môi ấm nóng của anh vẫn quấn chặt lấy đôi môi mềm mịn của cô không rời.
Đầu óc Long Đình Đình dần trở nên rõ ràng hơn. Dần dần, lý trí và ý thức cũng được khôi phục lại trạng thái ban đầu. Cùng với đó, sự tức giận trong lòng cũng được đẩy lên mạnh mẽ.
Cô dùng hai tay đẩy mạnh người đàn ông ra, tát anh một cái.
“Cố Thanh Thành! Anh thật láo xược!” Long Đình Đình cô cùng tức giận mắng anh một câu, sau đó giận dữ quay đi.
Mặc Diệu Phong quả thực đặc biệt đến thăm Long Đình Đình, chỉ là anh mới từ nước ngoài về, điểm đến tiếp theo là thành phố G.
Mặc Viên Bằng biết Mặc Diệu Phong quay về, lập tức đến gặp anh.
Ông cụ đã ba năm không được gặp cháu trai, bây giờ có thể gặp được cháu, đột nhiên cảm xúc có chút lẫn lộn, ông đã khóc.
Mặc Diệu Phong tiến lên một bước, anh nói: “Ông nội, cháu trai bất hiếu! Không thể ở cạnh chăm sóc ông được.”
Mặc Viên Bằng đỡ anh dậy: “Ông biết, đây cũng không phải ý của cháu. Đất nước gặp khó khăn, mọi người dân đều có trách nhiệm! Cháu chỉ làm những chuyện mà một người trẻ phải làm thôi!”
Mặc Diệu Phong lần này trở về, biết được một số chuyện. Mà thay đổi lớn nhất là em ba Mặc Diệu Lương, vậy mà dỡ hết việc làm ăn ở thành phố G, gần như rất hiếm khi trở về. Chuyện này anh đã âm thầm điều tra một số thứ có tính xác thực.
Mặc Viên Bằng gật đầu với vẻ mặt nghiêm túc: “Diệu Lương lần này lại lộn xộn.”
Mặc Diệu Phong cụp mắt xuống, không nói câu gì.
Mặc Viên Bằng nhướn mày, nhìn anh rồi nói: “Cháu trai, có câu nói một bước đi sai không đáng chết! Con hãy khuyên Diệu Dương, đừng làm gì quá đáng.”
Mặc Diệu Dương nói: “Ông nội, cháu biết rồi.”
Mặc Viên Bằng thở một hơi dài: “Ông già ta đây lúc còn trẻ cũng là một kẻ lòng dạ nham hiểm. Mấy đứa con đứa cháu, ai cũng hưởng tính cách của ta. Một khi đối phương rơi vào danh sách thù địch thì chỉ còn con đường chết, quyết không buông tha.”
Mặc Diệu Phong cười cười. Đây đúng là sự thật, tính cách của mấy anh em dường như không dễ động vào.
“Tuy nhiên, có những chuyện, sau khi đến tuổi xế chiều mới thấy hối hận.” Mặc Viên Bằng khẽ nhắm mắt lại, thở rất nhẹ: “Năm đó, vì Uy Vũ Đường, ông nội đã làm ra không ít chuyện. Cũng chính vì sự cố chấp của mình, ông đã gián tiếp làm Uy Vũ Đường biến mất chỉ sau một đêm, không còn sót lại dấu vết gì! Ông nghĩ nếu lúc đó có thể khuyên nhủ nó, có lẽ sẽ không dẫn đến hậu quả như vậy.”
Mặc Diệu Phong không nói gì. Dù sao chuyện của Uy Vũ Đường anh cũng chỉ nghe qua một chút chứ không được trực tiếp tham dự. Bởi vậy, anh không có nhiều cảm xúc với chuyện Uy Vũ Đường!
Mặc Viên Bằng nhướn mày, nhìn anh với ánh mắt ân cần: “Đi khuyên nhủ nó đi, miễn là đừng làm gì vượt quá giới hạn. Để nó nhớ lấy bài học này là được!”
“Vâng.” Mặc Diệu Phong gật đầu.
Sau khi tạm biệt ông nội, Mặc Diệu Phong đến Thủy Sam Uyển thăm Lỗi Lỗi.
Tên nhóc nhìn vẻ ngoài thì là trẻ con, tuy rằng lời nói không chuẩn, nhưng dáng vẻ tư thế thì đúng là lớn rồi.
Thằng bé đang đứng trong khuôn viên cạnh cửa ra vào, nhìn thấy một người con trai vô cùng đẹp trai, nhìn bé với dáng vẻ hiếu kỳ.
Mặc Diệu Phong hất cằm, cố ý muốn trêu chọc cậu bé: “Thằng nhóc, nhìn thấy khách đến nhà cũng không biết chào một tiếng theo phép lịch sự sao?”
Mặc Minh Lỗi ăn mặc giản dị, khuôn mặt vô cùng tuấn tú, da trắng nõn như tuyết, thật sự rất giống với mẹ cậu bé Long Đình Đình. Các đường nét trên khuôn mặt không chỉ ôn nhu dịu dàng như Long Đình Đình mà còn có cả tính cách thẳng thắn bộc trực của ba là Mặc Diệu Dương.
Lúc này, lông mày bé con khẽ nhướn lên, toàn thân đều lộ ra dáng vẻ mê người của Mặc Diệu Dương. Tuy giọng nói vẫn còn ngây thơ nhưng không hề rụt rè chút nào.
“Bác là ai? Lẽ nào bác không biết người lạ đến nhà chơi phải báo chủ nhà trước sau?”
Hử! Khẩu khí cũng mạnh lắm, hay cho câu phải báo cáo chủ nhà. Từ lâu anh đã nghe nói bé con này là một thần đồng, mới ba tuổi đã biết nói ra những câu hoàn chỉnh, hơn nữa đầu óc rất thông minh, không một đứa trẻ bình thường nào có chỉ số thông minh có thể so sánh với cậu bé được.
Mặc Diệu Phong trợn mắt, cười cười: “Bác là bác cả của cháu đấy!”
“Bác cả?” Cậu nhóc trợn tròn mắt.
Trong lòng cậu biết, cậu biết mình có một người bác, nhưng trước giờ chưa từng gặp qua. Lẽ nào người này...chính là bác cả của cậu? Ai bảo anh gọi cậu là thằng nhóc cơ chứ, cậu không phải thằng nhóc!
“Sao, cháu vẫn không tin à?” Mặc Diệu Phong nheo nheo mắt nói: “Nghe này, bác cũng giống cháu, bác họ Mặc, tên Diệu Phong. Còn ba cháu tên Diệu Dương, vậy nên bác là anh của ba cháu, cũng là bác cả của cháu!”
Mặc Minh Lỗi giả vờ suy nghĩ một hồi, sau đó nói ra một câu khiến Mặc Diệu Phong suýt nữa nôn ra máu: “Ồ, chào bác cả. Bác đến gặp ba cháu sao? Ngại quá, ba cháu chắc không có nhà đâu. Không còn sớm nữa, cháu phải ngủ trưa, nếu không dì trong nhà lại nói cháu. Ừm cháu chào bác!”
Nói xong, cậu nhóc quay người vào nhà.
Mặc Diệu Phong sững sờ, người như hóa đá tại chỗ.
Nhóc con! Đây mà là nhóc con sao! Đây thực sự là khuôn mẫu của nhà họ Mặc, nói một là một, phóng túng và ngang ngược.
Quan trọng hơn cả...Anh đang bị khóa ngoài cửa.