Tiêu Quân nhíu nhẹ lông mày, mang theo nụ cười nhàn nhạt nói: “Diệu Dương, tôi thấy anh vẫn nên đi đón Long Đình Đình về đi, hiện tại trong giới giải trí này khó tránh khỏi mối quan hệ thương nghiệp, anh cứ suy nghĩ đi, mấy người minh tinh nam ấy gặp được một cô gái xinh đẹp như vậy, còn là một tổng giám đốc nữ, quan trọng nhất cái này là phụ nữ có tiền, mấy người đàn ông này không phải là vì tiền mới bán mạng làm con hát hả? Đón trở về cũng tốt, một người phụ nữ mà cứ chạy lộ mặt ở bên ngoài cũng không phải là chuyện tốt.”
Mặc Diệu Dương không nói gì, cụp mắt suy nghĩ, bộ dạng này dường như là đang suy nghĩ.
Nào có thể đoán được Qúy Đình Kiêu lại đột nhiên phách lối nói: “Cứ để cô ấy phát triển ở Hải Thành đi, ngược lại tôi cũng muốn xem xem cái tên đó có thể làm ra sóng gió lớn gì, hắn ta lớn gan như vậy, tôi sẽ dẫn người đến đó xử lý hắn ta, đại minh tinh thì có như thế nào chứ? Dám đối đầu với nhà họ Qúy ở thành phố G, ngược lại tôi cũng muốn xem xem công ty truyền thông nào dám đưa tin ra ngoài.”
Đoạn đối thoại này người nói thì hời hợt, nhưng mà người nghe thì sợ đến mất mật, khóe miệng của Cố Minh Vinh không chịu được sự khống chế của mình mà đang co rút.
Nói xong, Qúy Đình Kiêu đột nhiên quay đầu lại nói với Cố Minh Vinh: “À đúng rồi, không phải ông Cố cũng ở Hải Thành đó à? Cứ để ông Cố giúp đỡ Long Đình Đình nhà chúng ta đi, tôi nghe nói ông Cố ở Hải Thành là gia đình tài phiệt giàu có nhất, ai mà dám trêu chọc vào?”
Lời nói này của Qúy Đình Kiêu hiển nhiên là không dựa theo kịch bản, là do một mình anh ta tùy ý nói, không nói đến chuyện anh ta có phải cố ý hay không, ít nhất cho Mặc Diệu Dương biết rõ ràng sở dĩ đến bây giờ anh ta vẫn không chịu chấp nhận Mặc Diệu Tuyết chính là bởi vì Đình Đình.
Trong nháy mắt trên mặt của Mặc Diệu Dương đóng một lớp băng: “Qúy Đình Kiêu, cậu nói bậy bạ cái gì đó. Long Đình Đình ở Hải Thành cần gì có nhà họ Cố giúp đỡ? Cậu coi là nhà họ Mặc tôi ở thành phố G ăn cơm không hả? Người phụ nữ của mình mà còn cần người khác phải chăm sóc?”
Qúy Đình Kiêu nhún nhún vai, ánh mắt bình đạm di chuyển, mang theo một nụ cười ngạo nghễ nhìn về phía Cố Minh Vinh ở bên cạnh, nói: “Đây không phải là do thân quen với ông Cố như vậy à, dựa vào tình nghĩa với chủ nhà, hỗ trợ chăm sóc một chút thì có làm sao đâu?”
Trong lòng của Cố Minh Vinh đã sớm bị dọa đến run rẩy, nào còn dám nói đồng ý.
“Cái đó... Ặc, Đình Kiêu à, tôi cảm thấy lời của cậu hai nói có lý lắm, Long Đình Đình là mợ hai, đặt chung với nhà họ Cố chúng tôi chỉ sợ sẽ làm bẩn thanh danh trong trắng của cô ấy.”
Có trời mới biết lúc Cố Minh Vinh nói lời này ra thật ra là đang hãi hùng khiếp vía, cậu chủ ở hai bên đều không phải là người mà ông ta có thể đắc tội được, trêu chọc vào người nào cũng không tốt.
Những người khác lại muốn nói cái gì đó, chỉ nhìn thấy Hoắc Minh Lâu chậm rãi khoác tay, nói: “Đừng có nói nữa, coi mọi người khẩn trương hết kìa, tôi đã gặp Long Đình Đình rồi, cô ấy là phụ nữ như thế nào trong lòng của tôi rất rõ ràng. Hơn nữa gia đình của ông Cố cũng không phải rảnh rỗi, không phải là người ta còn có việc nhà của mình nữa à, mọi người sắp xếp như vậy đã hỏi người nhà của Long Đình Đình đồng ý chưa hả?”
Cố Minh Vinh cụp mắt ngồi ở bên cạnh, thẳng thắn gật đầu phụ họa.
Hoắc Minh Lâu vừa mới nói như vậy, những người khác đều im lặng, sau đó anh ta nói chuyện phiếm với Cố Minh Vinh, đường nhiên chỉ là cuộc trò chuyện nhàt nhạt, nhưng mà cuộc trò chuyện này lại làm Cố Minh Vinh sợ muốn chết đi được.
Hoắc Minh Lâu là người rất tôn trọng người lớn, nói đến chuyện quan trọng: “Lần trước lúc nghe phía dưới báo cáo công việc có nói là bây giờ tập tục xã hội bất chính, trong cuộc họp còn nhắc đến Hải Thành, tôi cảm thấy là hình như ở trong đây tồn tại một vài vấn đề. Mấy cái tên cấp dưới không biết vét bao nhiêu mồ hôi nước mắt của nhân dân, chất béo ngon ngọt, lại không làm chuyện đứng đắn.
Lúc đầu tôi còn dự định tự mình đi qua bên kia khảo sát, nhưng mà ngày hôm nay ăn một bữa cơm với ông Cố, tôi cảm thấy là do tôi đã suy nghĩ nhiều rồi, phong tục ở bên phía Hải Thành đều được những người kia tuyên dương trắng trợn, nói dối đủ thứ, tôi đoán chắc chắn là bọn họ không làm việc thật tốt, cứ luôn nghĩ đến mấy chuyện tà đạo.
Ông Cố một thân chính khí, xí nghiệp của gia tộc phát triển không ngừng, chuyện này không khác gì với tính cách trầm ổn nội liễm của ông ấy. Còn nữa, ông Cố đã như vậy rồi, chắc chắn con cháu cũng là nhân trung long phượng, xác định có thể kế thừa sự nghiệp của gia tộc, tiếp tục dẫn dắt đi về phía trước.
Tôi cảm thấy đó là một ví dụ rất tốt, vô cùng đáng khen ngợi, đây chính là năng lượng tích cực của xã hội, chúng ta phải phát huy mạnh mẽ nó, chiều nay tôi phải trò chuyện với những nhân viên có liên quan về vụ việc thực tế này để truyền thông tăng cường tuyên truyền khen ngợi ông Cố vài lời. Dù sao thì xã hội cũng được tạo dựng từ gia đình, gia đình hài hòa xã hội mới có thể văn hóa, ông Cố xứng với vinh quang như thế này.”
Cả người Cố Minh Vinh đều giống như bị trúng độc cồn, huyết mạch nhanh chóng phun trào, hai chân đang đặt ở dưới khăn trải bàn cũng đang run rẩy, lập tức chết ngay! Trên trán thì lấm tấm mồ hôi, nói cái gì cũng không được.
Gương mặt thì đen lại giống như là một miếng gan heo, xấu hổ cười cười, không ngừng khoác tay: “Không được, không được đâu... khiêm tốn, khiêm tốn thôi, nhà họ Cố chúng tôi vẫn lấy khiêm tốn làm chủ, nhất định không thể tuyên dương khoa trương như vậy được, không cần thiết.”
Người rời khỏi bữa tiệc này trước nhất là Hoắc Minh Lâu, anh ta vẫn luôn nói là mình bận rộn bận rộn.
Ngày nào cũng chỉ là họp họp, vẫn là họp.
Còn nói rõ ngoại trừ họp ra còn muốn cho thư ký chuẩn bị tài liệu khen ngợi những gia đình có năng lượng tích cực.
Mấy người này bận rộn rời đi, tiếp theo đó người muốn đi chính là Cố Minh Vinh với trái tim không tốt, ông ta muốn trở về khách sạn tìm thuốc trợ tim uống vào, nếu không thì căn bệnh tim nhiều năm của ông ta sợ sẽ lại tái phát.
Ông ta bị một lãnh đạo lớn như thế, cùng với đám bạn từ thuở nhỏ của Mặc Diệu Dương chơi đùa huyết áp tăng cao, không thể trêu chọc được, không thể trêu chọc được... ông ta muốn đi.
Qúy Đình Kiêu cũng lập tức đứng dậy, có ý đồ mà nói: “Ông Cố, ông muốn đi hả?”
Cố Minh Vinh cười làm lành nói: “Đúng vậy đúng vậy, ngồi máy bay cả nửa ngày rồi, tôi thật sự rất mệt, không thể so sánh với thanh niên mọi người được. Mọi người cứ tiếp tục vui chơi đi, tôi phải trở về nghỉ ngơi.”
Sau đó Tiêu Quân lại nói: “Không được đâu, cho một người tiễn ông về đi, làm sao có thể để ông Cố đi một mình được chứ.” Nói xong lại nhìn sang phía Vân Lang.
Vân Lang lập tức hiểu ngay, đứng dậy nói: “Không bằng như vậy đi, ông Cố, để tôi đưa ông về khách sạn.”
“Đúng vậy đó, đúng vậy đó, cứ để Vân Lang đưa đi.”
Cố Minh Vinh nào dám để bọn họ đưa đi, đón ông ta đến đây lại bị gán tội danh mua bán ma túy đâu đâu, cái này đưa về còn không biết sẽ đưa ra yêu cầu thiêu thân gì nữa đây.
Ai muốn các người đón? Ai muốn các người đưa? Bản thân tôi không có chân hả, muốn các người đưa?
Cố Minh Vinh vội vàng từ chối, liều mạng khoát tay, cuối cùng lại chạy trối chết rời khỏi căn phòng xa hoa.