Một tuần sau, Cốc Nhược Lâm được xuất viện về nhà dưỡng bệnh.
Dưới sự sắp xếp của Mặc Diệu Dương. Trần Hằng ôm bao lớn bao nhỏ, mỗi ngày đều phải đưa đến nhà họ Cốc. Bảo là thực phẩm dinh dưỡng của cậu hai, còn cố ý mời bảo mẫu có kinh nghiệm đến giúp việc.
Mẹ Cốc mỗi ngày đều cười đến không ngậm được mồm.
Trong phòng Cốc Nhược Lâm, mở đống bao lớn bao nhỏ kia ra xem: “Ôi chao, toàn là đồ tốt…Nghe nói trong nước không có bán, dùng mấy món này nấu canh bồi bổ rất tốt.”
Bà vừa nói vừa cầm linh chi lên quơ quơ trước mặt Cốc Nhược Lâm.
Tâm tình Cốc Nhược Lâm vốn không được tốt, bây giờ càng tệ hơn: “Có gì đâu mà vui chứ, mấy thứ này đáng mấy đồng đâu đã muốn đuổi con rồi.”
Mẹ Cốc sửng sốt nói: “Cái con bé này, bây giờ con đã đánh bại tiện nhân Long Đình Đình, không nhớ à? Con từ đây về sau sẽ là dâu nhà họ Mặc, vậy mà con không vui sao?
Cốc Nhược Lâm bất đắc dĩ thở dài: “Mẹ! Không lẽ mẹ không thấy có gì không đúng sao?”
“Có gì không ổn sao?”
“Con nhập viện, xuất viện rồi về nhà cũng đã nửa tháng rồi, mà Diệu Dương vẫn chưa đến thăm con lần nào?” Cốc Nhược Lâm vừa nhắc đến liền thấy oan ức không thôi.
Mẹ Cốc suy nghĩ một chút rồi khuyên nhủ: “Con làm như Diệu Dương là người ăn không ngồi rồi có nhiều thời gian rãnh rỗi để đến đây thăm con sao. Con nghĩ xem anh ta là thân phận gì. Công ty lớn đều do anh ta quản lý, gấp gì chứ.”
Nghe bà nói thế, Cốc Nhược Lâm cũng hết cách.
Cô biết Mặc Diệu Dương bận rộn, nhưng bận gì đến nổi một lần đến thăm cũng không có, Trong bụng tuy không còn đứa bé nhưng dù gì vẫn là cốt nhục thân sinh mà! Cô cũng có gọi cho anh nhưng số lần mà anh bắt máy lại ít đến đáng thương, mỗi lần cũng chỉ nói được hai câu thì đã cúp máy, lúc thì có tiệc, lúc thì đi công tác. Lúc nào cũng có lý do thích hợp để không gặp cô.
Chuyện vậy…thật sự bình thường sao?
Cô ta không khỏi nhớ đến lúc ở Ngô Đồng Uyển tại nhà họ Mặc, người phụ nữ kia sinh non, anh đã ở bên cạnh chăm cô cả ngày lẫn đêm, toàn bộ công việc đều chuyển giao cho người khác đi làm. Đến phiên cô sẩy thai ở cử thì không thấy một bóng đâu cả.
Không đúng! Trong chuyện này nhất định có vấn đề.
Cốc Nhược Lâm cảnh giác nói: “Mẹ, lần trước mẹ đi đến làm loạn ở nhà họ Mặc, Mặc Diệu Dương cùng tiện nhân kia đã nói những gì?”
“Mẹ đã nói rồi mà! Con không biết đâu, lúc đó Mặc Diệu Dương nhất quyết ly hôn với cô ta, hơn nữa vô cùng kiên định!” Mẹ Cốc nói, trên mặt mang sắc thái tự hào vô cùng, mắt còn mang theo sự vui sướng trên nỗi đau của người khác.
Cốc Nhược Lâm nhíu mày, cô đã lớn lên cùng Mặc Diệu Dương, cô tương đối hiểu tính cách của người đàn ông này. Tuy lúc trước anh đã tha cho cô, còn đối xử với cô cùng nhà họ Cốc rất tốt. Bây giờ, anh ly dị với Long Đình Đình, không phải vì thế mà chuyển sang hận cô đấy chứ?
Mặc Diệu Dương tuy nhìn bề ngoài có vẻ lãnh khốc vô tình. Thật ra, anh là một người có lòng từ bi. Nếu không làm ra chuyện gì quá lớn, anh cũng không đối xử với một người như thế, huống chi là với phụ nữ.
Còn nữa, người phụ nữ này sinh con trai cho anh, cho dù Long Đình Đình yêu người khác, Mặc Diệu Dương cũng chỉ sẽ giận lây sang người đàn ông kia, chứ không thể nào đối xử với Long Đình Đình như vậy.
Chuyện này, nhất định có vấn đề! Nói không chừng, Mặc Diệu Dương chỉ mượn tay cô, để ép Long Đình Đình rời đi. Rốt cuộc thì mọi chuyện là như thế nào?
Cốc Nhược Lâm càng nghĩ càng thấy suy đoán của mình đúng.
Mặc Diệu Dương tuyệt đối không phải loại người vong ân phụ nghĩa, anh rất thâm tình với Long Đình Đình đấy.
Cô ta nghĩ tới nghĩ lui cũng không nghĩ ra tại sao Mặc Diệu Dương lại làm vậy.
Bỏ qua Long Đình Đình, cô lại hỏi: “Vậy sau khi mẹ đi, Diệu Dương có đi cùng mẹ không?
Mẹ Cốc nhíu mày, nhớ lại. Nửa ngày mới lắc đầu nói: “Không có. Mẹ chỉ nhớ là lúc ông Mặc ngất xỉu, mẹ đã về trước. Nói không chừng, chính lúc đó, tiện nhân kia lại nói gì đó mê hoặc Diệu Dương?”
Cốc Nhược Lâm đăm chiêu gật đầu. Tiên Hiệp Hay
Hiện tại cô có thể nghĩ ra hai loại khả năng.
Một là, Mặc Diệu Dương đang lợi dụng cô ta để giúp Long Đình Đình rời đi. Hoặc là, chính là tối đó, Long Đình Đình đã nói gì đó với Mặc Diệu Dương nên anh mới không chịu đến thăm cô ta. Không chừng cô đã khóc lóc oan ức, để anh cảm thấy hổ thẹn.
Nhất định là như vậy! Người phụ nữ này vừa ác độc lại có tâm kế! Nếu Diệu Dương không yêu cô ta, thì sao lại kêu Trần Hằng đưa đến nhiều đồ đến vậy?
Suy Nghĩ Cốc Nhược Lâm càng lúc càng cực đoan.
Cô nhất quyết cho rằng, Long Đình Đình đã nói gì đó đã khiến Mặc Diệu Dương không thèm liếc mắt nhìn cô ta một cái. Cứ tiếp tục như vậy, đợi khi cô ta ở cữ xong, thì anh đã quay về với Long Đình Đình luôn rồi.
Không lẽ mọi nỗ lực của cô ta đều phải bỏ phí, làm mai mối cho người khác hay sao?
Cốc Nhược Lâm càng nghĩ càng thấy cô nên thừa thắng xông lên, đuổi Long Đình Đình khỏi Mặc Diệu Dương triệt để.
Mẹ Cốc rời khỏi phòng đi xuống lầu, Lôi Kinh Vũ cũng vừa đến.
“Dì, Lâm Lâm còn đang nghỉ ngơi sao?” Lôi Kinh Vũ nói, cầm đồ trong tay đưa cho người làm.
Mẹ Cốc liếc mắt nhìn anh ta: “Đúng vậy.”
“Để con đi nhìn xem.” Lôi Kinh Vũ nói một câu rồi đi thẳng lên lầu.
Anh ta cũng là một nhân tài. Tuy không sánh bằng Mặc Diệu Dương, nhưng ở thành phố G, cũng là con cháu thế gia, nếu Lâm Lâm không cố chấp như thế, có thể kết thông gia với nhà họ Lôi, cũng xem là một chuyện hoàn hảo.
Lôi Kinh Vũ nghe phân tích của Cốc Nhược Lâm thấy cũng có chút đạo lý. Nếu cung đã kéo, anh ta cũng không thể quay đầu lại được nữa. Bây giờ trong lòng anh ta chỉ có một ý nghĩ duy nhất, chính là giúp Cốc Nhược Lâm hoàn thành tâm nguyện của cô ta.
“Lâm Lâm, em định làm gì?” Lôi Kinh Vũ hỏi.
Cốc Nhược Lâm suy nghĩ một chút, đột nhiên một ý tưởng nảy lên trong đầu, cô ta nhướng mày cười nói: “Em có cách rồi.”
Lôi Kinh Vũ dùng ánh mắt nóng rực nhìn cô ta.
“Bây giờ chỉ cần chờ cô ta đi khỏi nhà họ Mặc, em sẽ có cách khiến Mặc Diệu Dương nhìn rõ bộ mặt thật của cô ta! Đến khi đó đừng trách tôi! Ai bảo cô ta cướp người yêu của tôi, còn sinh ra đứa con hoang. Tôi nói rồi, một ngày nào đó, tôi sẽ tự tay bóp chết đứa con hoang này!”
Lôi Kinh Vũ đột nhiên cảm thấy lạnh sống lưng, anh ta kinh ngạc nhìn Cốc Nhược Lâm.