Cốc Nhược Lâm biết chuyện Long Đình Đình vừa tới thì trong lòng căng thẳng vô cùng.
Chẳng lẽ cô đã phát hiện ra điều gì? Cô ta đưa Mặc Diệu Dương đi cùng sao? Cô ta suy nghĩ một chốc rồi liền lấy điện thoại ra, miệng nói: "Kinh Vũ, anh đừng lên tiếng nha, em gọi cho Diệu Dương một cuộc."
Khi tiếng tút vang lên đến lần thứ bảy thì Mặc Diệu Dương cuối cùng cũng bắt máy.
"Diệu Dương, anh đang ở đâu vậy?" Đầu dây bên kia vừa nhấc máy thì Cốc Nhược Lâm liền vội nói ngay: "Sao hôm nay anh chưa tới nữa vậy? Em nhớ anh."
"Hôm nay hơi bận." Giọng điệu của anh vẫn cứ hờ hững như vậy.
Đây cũng chính là điều khiến Cốc Nhược Lâm thấy vô cùng băn khoăn. Cô ta lờ mờ kết luận được một điều, mỗi khi Mặc Diệu Dương ở cạnh cô ta và có cả Long Đình Đình ở đó, thì anh sẽ đối xử với cô ta một cách dịu dàng yêu thương vô cùng. Nhưng những khi họ không ở cạnh nhau hoặc Long Đình Đình không có mặt thì thái độ của anh sẽ trở nên lạnh lùng thờ ơ như cũ.
Rốt cuộc là do cô ta đa nghi, hay là... Chẳng lẽ tất cả những gì Diệu Dương làm đều là diễn cho Long Đình Đình xem thôi sao? Người ta vẫn hay nói nếu hai người yêu nhau có mâu thuẫn quá lớn, họ sẽ không chủ động nói rõ với người còn lại mà sẽ ngây thơ làm đủ thứ để chọc giận người kia.
Điều đó chứng tỏ rằng trong lòng Mặc Diệu Dương vẫn còn Long Đình Đình!
Sau khi cúp máy, Cốc Nhược Lâm lo lắng nhìn về phía Lôi Kinh Vũ, rồi cô ta lắc đầu nói: "Diệu Dương đang họp ở công ty, không đến bệnh viện.". truyện đam mỹ
Lôi Kinh Vũ ngẫm nghĩ rồi nói: "Đi, chúng ta tới đó xem thử."
Cẩn tắc vô ưu, Lôi Kinh Vũ thấy tốt hơn hết là nên tới chỗ mà Long Đình Đình có thể đã tới để xem thử, có lẽ sẽ tìm ra được manh mối gì đó.
Chỗ này thuộc khu vực lưu trữ, được dùng để gửi tài liệu về thủ tục nhập viện của người bệnh cũng như các khoa mà mỗi người bệnh tới khám. Nếu đem ra so với khu nội trú hay khu thăm khám thì thật sự chỗ này vắng vẻ hơn nhiều.
Lôi Kinh Vũ và Cốc Nhược Lâm đứng trước của, hai người nhìn nhau một thoáng rồi đi vào trong sảnh. Trong sảnh có rất nhiều phòng, trông giản dị hơn hẳn mấy tòa nhà khác. Bên trong có vài người y tá đang đi tới đi lui, thi thoảng còn chuyện trò gì đó rồi cười phá lên.
Cốc Nhược Lâm cau mày rồi nói với Lôi Kinh Vũ: "Kinh Vũ, đi thôi chỗ này vắng vẻ như vậy chắc cô ta chỉ đi ngang qua thôi."
Nhưng Lôi Kinh Vũ không nghĩ giống cô, anh ta tiếp tục đi vào trong. Cốc Nhược Lâm không còn cách nào khác đành phải theo vào. Không lâu sau họ liền trông thấy một cô gái trẻ mặc đồ y tá bước ra, cô ta vừa đi vừa cười nói gì đó.
Cốc Nhược Lâm tò mò ghé tai qua nghe lỏm.
"Hôm nay lời to rồi, ha ha, một phong ba dài cực, đủ chúng ta chia mỗi người một ít đó."
"Thì vậy, đây là lần đầu tiên tôi thấy người hào phóng như vậy đấy. Tôi đề nghị tối nay chúng ta cùng đi quẩy đi, chị em thấy sao hả?"
"Cũng nhờ tôi đồng ý cho cô ta xem bệnh án cả đó, nếu không thì mấy người đừng hòng sơ múi được gì.” Một cô gái kiêu ngạo nói.
Mấy người còn lại đều lên tiếng xun xoe.
Lúc tới ngã rẽ mấy cô y tá kia mới để ý thấy có người tiến vào, cả bọn thoáng chốc câm như hến, nhẹ nhàng ho một tiếng rồi vội bỏ đi.
Lôi Kinh Vũ ngẫm nghĩ rồi kéo Cốc Nhược Lâm ra ngoài.
"Ui... Kinh Vũ, chuyện gì vậy? Sao lại đi nhanh thế chứ."
Sau khi ra tới bên ngoài thì Lôi Kinh Vũ mới buông tay, anh ta phân tích: "Con bé ngốc này, cô ta đã bắt đầu nghi ngờ chúng ta rồi."
Cốc Nhược Lâm nghe anh ta nói thế thì nét mặt cũng trở nên rất nghiêm túc, cô ta nói: "Sao anh biết?"
"Em không nghe thấy những gì cô y tá ban nãy nói sao? Có người từng tới đây yêu cần xem tài liệu đăng ký trong bệnh viện."
"Thì sao chứ?" Cốc Nhược Lâm vẫn có vẻ không mấy quan tâm.
Lôi Kinh Vũ nói tiếp: "Người đó chắc chắn là Long Đình Đình. Em nghĩ thử xem, lúc đó người đưa em vào viện là anh, Mặc Diệu Dương không hề biết gì cả. Nếu lúc trước Mặc Diệu Dương tự đưa em tới đây thì quá tốt rồi. Em có hiểu ý anh không?"
Cốc Nhược Lâm cẩn thận suy nghĩ một hồi, cảm thấy những gì anh ta nói cũng rất có lý, và rồi cảm giác bất an dâng trào trong cô ta: "Kinh Vũ, vậy em phải làm sao đây? Lúc trước em là người nghĩ ra cách giả vờ mang thai, nhưng anh cũng không phản đối mà, giờ phải làm gì đây? Con nhỏ đáng chết kia chắc chắn đã nghi ngờ chuyện em có thai rồi."
Lôi Kinh Vũ cân nhắc một lúc rồi nói: "Long Đình Đình không phải kiểu phụ nữ ngu ngốc, nếu không thì trước kia Mặc Diệu Dương đã không buông tay em rồi."
Những lời anh ta nói khiến Cốc Nhược Lâm lộ rõ vẻ xấu hổ. Nhưng đó lại chính là sự thật.
"Hay vầy đi, Lâm à, em chủ động nói chuyện này với Mặc Diệu Dương... Cứ nói là bệnh viên khám nhầm." Lôi Kinh Vũ đề nghị.
Nhưng Cốc Nhược Lâm lại kiên quyết phản đối.
"Không! Không đời nào! Nhờ giả có thai mà em mới giành giật được chút sự quan tâm từ Diệu Dương, nếu lúc này em nói với anh ấy rằng đứa bé không có thật... Vậy anh ấy chắc chắn sẽ hận em lắm!"
"Bộ em không biết rằng bụng của em sẽ không bao giờ to lên hay được sao? Chẳng nhẽ như vậy Mặc Diệu Dương sẽ không nghi ngờ ư?"
"Em... Em sẽ nghĩ cách khác."
"Cách khác? Em nói thử xem, em có cách gì để biến ra một đứa bé trong bụng em hả?"
"Em... Em mặc kệ, dù thế nào em cũng sẽ không nói chuyện này với Diệu Dương đâu. Anh... Anh Kinh Vũ à, anh cũng không được phép nói ra."
Tâm trạng của Cốc Nhược Lâm căng như dây đàn, cô ta không thể tiếp thu bất kỳ điều gì mà Lôi Kinh Vũ nói. Lôi Kinh Vũ chỉ biết thương xót cô ta trong bất lực: "Lâm à, hậu quả của việc tự thừa nhận sẽ nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với việc để anh ta phát hiện ra."
Cốc Nhược Lâm chợt mím chặt môi, đôi mắt trợn trừng, khuôn mặt ấy vẫn xinh đẹp song biểu cảm lại vô cùng độc địa: "Kinh Vũ, anh tuyệt đối không được đả động đến chuyện đứa bé trước mặt Diệu Dương. Nếu anh dấu em nói chuyện này với anh ấy, em không phải dọa anh đâu, em thà tự sát còn hơn!"
"Nhược Lâm... Em..." Lôi Kinh Vũ chợt cảm thấy dường như Cốc Nhược Lâm đã muốn phát điên rồi!
Cốc Nhược Lâm siết chặt hai bàn tay: "Khó khăn lắm em mới đợi được ngày hôm nay, anh cũng thấy cách Mặc Diệu Dương đối xử với cô ta rồi đó. Vì đứa bé này mà thậm chí Mặc Diệu Dương còn đề nghị ly hôn với cô ta. Em tin chắc không lâu sau Diệu Dương sẽ lợi dụng quyền lực to lớn của anh ấy ở thành phố Q để đơn phương li hôn với Long Đình Đình thôi.
Anh có biết em đợi ngày này bao lâu rồi không? Em chờ mười mấy năm chỉ mong được ở cạnh Mặc Diệu Dương mãi mãi mà thôi. Kinh Vũ, không có anh ấy thì em sống không bằng chết! Anh có hiểu cái cảm giác đó không? Anh có bao giờ nếm trải nó chưa?"
Lẽ nào anh chưa từng nếm trải cảm giác đó sao? Nỗi buồn chợt chiếm trọn trái tim Lôi Kinh Vũ.
Lúc trước trong khoảng thời gian anh rời khỏi đây, thỉnh thoảng cũng lén quay về rồi lẳng lặng đứng trong góc tối nhìn cánh hai người họ hạnh phúc. Sau đó anh giả vờ như mình chưa bao giờ quay lại, về nước ngoài gửi cho họ vài kiện hàng rồi nói rằng mình sống ở nước ngoài rất là vui vẻ.