Vai Long Đình Đình bị Mặc Diệu Dương thô bạo đẩy ra, chân cô hơi lảo đảo, cơ thể đập mạnh vào vách tường, suýt nữa thì không đứng vững mà ngã xuống.
Khó khắn lắm mới đứng vững được, cô ngẩng đầu lên lại thấy được hình ảnh này. Cốc Nhược Lâm nép vào lòng người đàn ông như một con chim nhỏ đang khóc lóc kể lể, mà người đàn ông kia thì ôm chặt cô ta vào lòng.
Lồng ngực ấm áp rộng dày kia là nơi vốn thuộc về cô. Bao lần anh không để ý cô có bằng lòng hay không đã ngang ngược ôm cô vào lòng, nói với cô, lồng ngực này là của cô, là bến cảng của cô, là nơi ấm áp để cô dừng chân. Nhưng bây giờ, lời thề tốt đẹp đó đã bị gió cuốn đi, trôi theo dòng nước mất rồi.
Đã có người phụ nữ khác thay thế vị trí từng là của cô, cướp đi bến cảng ấm áp của cô!
Cốc Nhược Lâm thút tha thút thít nức nở khóc lóc kể lể: “Diệu Dương... Anh cứu em với... Cứu lấy con của chúng ta...”
Mặc Diệu Dương vô cùng tức giận, quát lớn: “Rốt cuộc sao lại thế này?”
Giọng nói này rõ ràng không phải nói với Cốc Nhược Lâm. Tất cả dịu dàng, ngọt ngào, yêu thương của anh đều dành cho cô ta, mà dành cho Long Đình Đình chỉ toàn là lớn tiếng và lửa giận.
Long Đình Đình hít sâu một hơi, còn chưa lên tiếng nói gì, đã nghe Cốc Nhược Lâm nói: “Diệu Dương, thôi bỏ đi, anh đừng mắng cô ta, đều là em không đúng, em không nên nói chúng ta yêu nhau, con của chúng ta cũng là kết tinh tình yêu. Nhưng... có thể cô ấy bị kích thích nên mới bắt đầu mắng con em là súc sinh, là tạp chủng... Em tức quá nên mới nói cô ta vài câu... Ai ngờ... ai ngờ cô ta lại... lại muốn đẩy em xuống giường, nói... muốn làm em sinh non... Hu hu hu..."
Hay cho kẻ ác lại mách tội trước! Long Đình Đình cười lạnh. Con giáp thứ mười ba này không biết xấy hổ, vừa rồi rõ ràng chính cô ta diễu võ dương oai kêu gào nhục mạ con của cô, bây giờ thì hay rồi, còn trả đũa.
Rõ ràng chính cô ta đang giở trò quỷ, không ngờ lại đổ oan cho người khác trước mặt Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương nâng mắt lên, đôi mắt anh chứa đầy bạo ngược và phẫn nộ, lạnh lùng nhìn thẳng cô: “Long Đình Đình, tốt nhất em hãy cho anh một lời giải thích hợp lý, vì sao lại làm như vậy!”
Long Đình Đình thầm cười lạnh, cũng thầm rơi lệ trong lòng. Không ngờ anh lại chất vấn cô, nói cách khác, chỉ bằng mấy lời phiến diện của Cốc Nhược Lâm, anh đã lựa chọn tin tưởng cô ta mà không tin cô. Chẳng lẽ, hai người ở bên nhau mấy năm nay chỉ là chuyện một đêm sao?
Sao anh lại đối xử với cô như vậy? Con người cô ở trong lòng anh lại độc ác như vậy sao?
Vốn dĩ cô đã muốn từ bỏ, bởi vì muốn ghép tội thì thiếu gì lý do? Nhưng cô không cam lòng, cô vẫn tin Mặc Diệu Dương ít nhất còn có thể phân biệt đúng sai. Cô không muốn vô duyên vô cớ chịu tiếng oan như vậy. Cho dù kẻ nào có hắt nước bẩn lại đây, có lẽ cô cũng sẽ cười thản nhiên, nhưng Cốc Nhược Lâm thì không thể!
Cô nói: “Anh cảm thấy em là hạng người như vậy sao? Tất cả những gì cô ta nói rõ ràng đều nhằm vào em. Vì sao anh vừa đến đã thành em nói cô ta như vậy chứ? Em thấy anh nên hỏi cô ta cho kỹ xem những việc những lời này rốt cuộc là từ miệng ai!”
Nói xong, cô dùng ánh mắt vô cùng không cam lòng và uất hận nhìn chằm chằm Mặc Diệu Dương.
Anh có thể thực sự thay lòng đổi dạ, cũng có thể vô cùng chán ghét cô. Nhưng anh không thể phủ nhận tất cả phẩm chất và tính cách của cô! Nếu đúng như vậy, thì cô còn lý do gì để tiếp tục kiên trì nữa!
Cuối cùng, Mặc Diệu Dương vẫn không thể nhẫn tâm, anh cúi xuống, nhìn người phụ nữ đang nép trong lòng mình.
Khi người đàn ông cúi xuống nhìn, ánh mắt độc ác của Cốc Nhược Lâm nhanh chóng đổi thành thỏ trắng vô tội đáng thương. Cô ta khóc lóc nói: “Diệu Dương, bây giờ em là phụ nữ mang thai đấy, sao em có thể nói con của người khác như vậy? Lại càng không thể làm chuyện tự hại chết con mình được! Anh phải tin tưởng em... Đúng rồi! Trước đó... Kinh Vũ cũng ở đây, nếu anh không tin em, anh có thể hỏi anh ấy một chút...... Lúc trước, Long Đình Đình đã ngang ngược vô lý xông tới như thế nào, sau đó đuổi Lôi Kinh Vũ ra ngoài ra sao, cô ta thậm chí còn lôi cả ông cụ Mặc ra nữa.
Kinh Vũ cảm thấy không thể bất kính với ông cụ Mặc, thế nên mới đi ra ngoài. Nhưng Kinh Vũ vừa ra ngoài, cô ta đã lật mặt, không ngừng nhục mạ con của chúng ta, nói nó là con hoang. Em thật sự tức quá nên mới nói cô ta vài câu, cô ta liền...”
Mặc Diệu Dương nhìn sang Lôi Kinh Vũ.
Ngay từ đầu Lôi Kinh Vũ giống như một người ngoài cuộc, yên lặng đứng một bên. Khi Mặc Diệu Dương nhìn về phía anh ta, anh ta bỗng giật mình, lúc này mới lấy lại tinh thần.
Anh ta gật đầu, ấp úng nói: “À... ừ, đúng! Tiểu Lâm Nhi nói không sai, lúc ấy khi cô Mặc xông tới thật sự đã dọa chúng tôi giật mình. Sau đó cô ấy nói có chuyện muốn nói riêng với Tiểu Lâm Nhi, còn lôi cả ông cụ mặc ra để uy hiếp tôi. Tôi không còn cách nào khác đành phải ra ngoài. Nếu tôi biết sau đó cô ấy lại làm ra chuyện này... Diệu Dương, có nói gì tôi cũng sẽ không đi ra ngoài...”
Long Đình Đình cười!
Vậy là thật sự đã thông đồng với nhau từ trước rồi! Hai người này nói có bài có bản hẳn hoi, nói có sách mách có chứng, khiến cô suýt nữa cũng tin đấy.
Sao một người có thể nói lại hai người cơ chứ?
Long Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn Mặc Diệu Dương chăm chú. Ánh mắt cô vô cùng bình tĩnh vô tội. Nếu đã làm cô sẽ nhận, còn chuyện cô không làm, cô sẽ không bao giờ thừa nhận!
“Long Đình Đình, em làm anh thật sự quá thật vọng!” Mặc Diệu Dương nhíu mày, lắc đầu nói.
Long Đình Đình vô cùng tổn thương! Thật sự hơi không thể tin vào lỗ tai của mình, người đã từng yêu đến khắc cốt ghi tâm, không ngờ anh lại có thể tin lời của hai người khác mà nhất quyết không tin cô!
“Diệu Dương, anh thật sự tin tất cả những gì bọn họ nói sao? Chẳng lẽ chúng ta...” Giọng Long Đình Đình bắt đầu run rẩy.
“Đủ rồi!” Người đàn ông tức giận gầm lên một tiếng: “Đình Đình, em về trước đi.”
“...” Long Đình Đình suýt nữa ngã khuỵu xuống mặt đất.
Lúc này, Cốc Nhược Lâm lại lần nữa sắm vai nữ chính số khổ, vội vàng nắm lấy cánh tay người đàn ông, không ngờ lại nói giúp Long Đình Đình:
“Diệu Dương, anh đừng trách Đình Đình, chuyện này... đổi lại thành em... em cũng không chấp nhận được. Chỉ là... em chắc chắn sẽ không cực đoan như vậy, dẫu sao em đã làm mẹ rồi.”
Cho dù kẻ nào đứng ra nói giúp cô cũng không phản đối, nhưng riêng Cố Nhược Lâm thì không được. Cô biết, cô ta nói những lời này chỉ vì muốn sắm vai thỏ trắng lương thiện vô hại trước mắt Mặc Diệu Dương mà thôi. Thực ta cô ta mới là mụ phù thủy tâm địa độc ác nhất.
Long Đình Đình lập tức không thể khống chế được cảm xúc, tiến lên túm chặt Cốc Nhược Lâm, lôi cô ta ra từ trong lòng người đàn ông.
“Cố Nhược Lâm, cô đừng có quá đáng!”