Long Đình Đình không nhớ mình rời khỏi nhà chính bằng cách nào, chỉ cảm thấy phía sau đang có người ra sức gọi mình, có thể là Mặc Viên Bằng, cũng có thể là Tần Phong.
Nhưng, cô đã mất hết sức lực để đáp lại rồi.
Mỗi bước đi của cô đều mềm nhũn đến mức có thể ngã xuống bất cứ lúc nào. Trong đầu chỉ hiện lên câu nói... Nhược Lâm có thai rồi... Nhược Lâm có thai rồi... Cô ta mang thai con Mặc Diệu Dương...
Chuyện này sao có thể? Không đời nào, bọn họ chỉ ngủ với nhau một đêm thôi, sao có thể mang thai được chứ?
Sao lại không mang thai chứ? Cô chỉ biết bọn họ ngủ với nhau một đêm, chứ đâu biết rõ bọn họ đã ngủ với nhau bao nhiêu lần?
Trong màn đêm, khí lạnh nhà tổ nhà họ Mặc như thấm vào trong da thịt, Long Đình Đình ôm chặt cơ thể mình, như thể lúc nào có cơn gió thổi tới, thì cơ thể gầy yếu của cô sẽ không thể trụ nổi mà ngã xuống.
Thảo nào anh gấp gáp muốn ly hôn với mình như thế, là vì Cốc Nhược Lâm có thai rồi, mà còn là con riêng trước khi cưới, những danh hiệu này sẽ mang tới sự sỉ nhục cho đứa bé chưa chào đời kia, nên anh mới... Nhưng Diệu Dương à, chẳng lẽ Lỗi Lỗi còn nhỏ như thế đã không có ba, trở thành đứa trẻ mồ côi ba sao, anh không hề quan tâm, cũng chẳng đau lòng chút nào ư?
Diệu Dương à! Anh quên rồi ư? Anh từng nói với em rằng, đợi anh giải quyết mọi chuyện, anh sẽ mua cho em và Minh Lỗi một mảnh đất có phong cảnh đẹp lại vắng người, rồi ba người chúng ta sẽ trải qua cuộc sống như thần tiên.
Diệu Dương à! Anh quên rồi ư? Trước đây khi biết anh chỉ lợi dụng nên mới cưới em, em đã định rời đi rồi, cớ sao anh cứ không chịu buông tay?
Diệu Dương à! Anh quên rồi ư? Vì căm hận người ba Mặc Chấn Ngôn của anh, mà đêm khuya nhân lúc mọi người đều ngủ say, lúc em định đi giết ông ta, anh đã xuất hiện ngăn cản em, còn nói không nỡ để em vì anh mà tay phải nhuốm máu tươi?
Đã bao nhiêu lần chúng ta nắm chặt tay nhau, rồi những nụ hôn say đắm, những cái ôm nóng bỏng lại ấm áp... Có phải sau thời gian dài, tình cảm sẽ trở nên lạnh lẽo, cũng sẽ không còn cảm động như trước nữa?
Vậy mà giờ Cốc Nhược Lâm tới bệnh viện khám thai, anh cũng quan tâm đi theo không nỡ rời xa, không khó để đoán ra, giờ anh sẽ đối xử với cô ta như những gì anh từng làm, cũng từng nói với em...
Tại sao anh lại cho cô ta những thứ anh đã cho em chứ...
Cả người Long Đình Đình cứng nhắc, cứ bước đi vô định như thế, bất giác đã đi tới cổng nhà tổ nhà họ Mặc. Xe đang đậu ở bên cạnh, có tài xế nhận ra cô, nên vội vàng tiến tới hỏi: “Mợ hai, mợ định đi ra ngoài ạ?”
Long Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn anh ta bằng ánh mắt mơ màng.
Rõ ràng đối phương cũng bị dọa sợ, nên vội hỏi: “Mợ hai, mợ sao thế? Có phải cơ thể không khỏe chỗ nào đúng không? Để tôi chở mợ tới bệnh viện khám thử.”
Bệnh viện? Mắt Long Đình Đình lóe lên, đúng rồi! Giờ bọn họ đang ở bệnh viện, cô ta có con thì sao chứ? Ông nội nói rồi, mợ hai nhà họ Mặc chỉ có một, đó chính là Long Đình Đình, người thừa kế tương lai của nhà họ Mặc chỉ có thể là Lỗi Lỗi. Dù con Cốc Nhược Lâm được sinh ra cũng chỉ là con riêng mà thôi, mãi mãi không được công khai ra bên ngoài.
Long Đình Đình hít sâu một hơi, rồi thu hồi vẻ mặt đau thương, gật đầu nói: “Đúng vậy, cậu đưa tôi đến bệnh viện đi!”
Trên đường, Long Đình Đình ngồi hàng ghế sau, nhìn phong cảnh không ngừng lướt qua ngoài cửa sổ, không biết tại sao, cô lại cảm thấy hơi thê lương. Hai người từng như hình với bóng, vậy mà giờ cô lại phải tới bệnh viện hỏi thăm người phụ nữ đang mang thai con anh.
Mỉa mai ư? Cô phải mỉa mai cô ta nhiều vào!
Cô luôn nghĩ, một khi cô chạm mặt họ, cô nên nói gì với họ đây.
Chỉ trích? Mỉa mai? Cười nhạo? Hay chấp nhận?
Cái nào cô cũng không muốn! Cô thà rằng mọi chuyện đều là giả, là sự sắp đặt của anh, nhưng không ngờ anh lại sắp đặt... cho mình một đứa bé... Cô chỉ mong rằng đây là một cơn ác mộng!
Xe dừng trước cổng bệnh viện tốt nhất thành phố G, thật ra Long Đình Đình không biết bọn họ ở bệnh viện nào, nhưng dựa vào trực giác của mình, và sự cưng chiều mà Mặc Diệu Dương dành cho cô ta, nên cô tới bệnh viện đắt nhất cũng là bệnh viện tốt nhất này.
Quả nhiên, sau khi hỏi thăm lễ tân bệnh viện, cô nói dối mình là bà con xa của sản phụ, biết cô ấy có thai nên chạy tới đây suốt đêm, nhưng lại quên mất số tầng và nơi ở, mà điện thoại lại hết pin nên không liên lạc được.
Cứ như vậy, sau khi nhận được thông tin cụ thể, Long Đình Đình liền đi tới đó, quả nhiên là bệnh viện lớn, cơ sở vật chất ở bên trong khá đầy đủ, mà các bác sĩ y tá cũng rất nho nhã lễ phép.
Long Đình Đình đứng trước cửa phòng VIP cao cấp, hít sâu một hơi, rồi giơ tay lên lên định gõ cửa, nhưng tay bỗng run lên, hơi do dự.
Cô hơi sợ, sợ mình không biết phải đối mặt với họ thế nào. Trước đây cô từng vô cùng kiêu ngạo nói với Cốc Nhược Lâm rằng, dù cô ta làm thế nào cũng không dụ dỗ được người đàn ông này.
Nhưng giờ thì sao? Lúc này, sự xuất hiện của cô chẳng khác nào đang vả vào mặt mình!
Bốp bốp bốp... cô cảm thấy mặt mình nóng như lửa đốt.
Cô lại hít sâu lần nữa! Nếu cô đã tới đây rồi, chẳng lẽ định lâm trận bỏ trốn, ảo não quay về ư?
“Cốc cốc...” Long Đình Đình giơ tay gõ cửa.
Cánh cửa bỗng mở ra, ban đầu cô còn tưởng là có người mở cửa, nhưng thấy trước mặt không có ai cô mới biết hóa ra cửa không khóa.
Đúng lúc này, cô nghe thấy giọng nói yểu điệu của Cốc Nhược Lâm vọng ra từ bên trong: “Diệu Dương, anh về nhanh vậy ư?”
Cốc Nhược Lâm khám thai xong rồi, nhưng Mặc Diệu Dương muốn cô ở lại đây một khoảng thời gian, đến khi chắc chắn không có nguy hiểm gì mới quay về. Thái độ này của anh đã làm cô cảm động, xem ra anh rất để tâm đến đứa bé này.
Lúc nãy, anh nói ra ngoài mua ít đồ dùng sinh hoạt cần thiết để Cốc Nhược Lâm sử dụng khi nằm viện, nên cô mới hỏi thế, lúc thấy người đi vào không phải là Mặc Diệu Dương, mà là Long Đình Đình, mặt cô nhất thời nghiêm lại, rồi lạnh lùng hỏi: “Sao cô lại tới đây?”
Trong phòng không chỉ có mình Cốc Nhược Lâm, mà Lôi Kinh Vũ cũng đang ở đây.
“Cô Long, chào cô.” Lôi Kinh Vũ đẩy mắt kính lên, không còn chào cô là ‘bà Mặc’ nữa.
Long Đình Đình khẽ gật đầu với anh ta: “Anh Lôi.”
Thái độ Cốc Nhược Lâm rất khó chịu, thậm chí còn hơi ác ý hỏi: “Long Đình Đình, cô tới làm gì? Cô định gọi Diệu Dương về đúng không? Cô đừng hòng! Tôi đã mang thai con anh ấy rồi, anh ấy cũng nói cho tôi biết, anh ấy đã đưa đơn ly hôn cho cô rồi. Cô định chạy tới đây giả vờ đáng thương à? Ha ha... tôi khuyên cô một câu, từ bỏ đi, vô ích thôi!”
Không ngờ một Tuesday thấp kém bỉ ổi lại có thể diễu võ dương oai với chính thất như thế, e là chỉ có mình Cốc Nhược Lâm mới làm được điều này.
Long Đình Đình phớt lờ thái độ của cô ta, chỉ lạnh nhạt nói: “Tôi chỉ muốn nói chuyện với cô thôi.” Nói xong, cô liếc nhìn Lôi Kinh Vũ.