Tô Tiểu Niệm càng nghĩ càng không dám nghĩ sâu hơn.
Cô hiểu rất rõ thủ đoạn của Mặc Diệu Lương, người đàn ông này một lòng một dạ với phụ nữ. Một khi đã lấy được người thật, thì chắc chắn sẽ không cho phép người giả như cô tồn tại trên thế giới này.
Có lẽ... anh ta sẽ... giết cô, để bảo vệ người thật không muốn cô ấy chịu bất kỳ sự tổn thương nào!
Tô Tiểu Niệm nghĩ đến đây thì rùng mình.
Không phải cô tự dọa mình, mà với trình độ hiểu biết của cô với Mặc Diệu Lương, anh ta thật sự có thể làm thế. Sau nhiều đêm triền miên, anh ta sẽ nâng gò má bệnh tật của cô lên, quan sát tỉ mỉ như một báu vật quý hiếm. Đôi lúc nhìn đến dâng trào cảm xúc, còn lẩm bẩm nói mình sẽ không bao giờ từ bỏ, nhất định phải có được cô ấy.
Thử hỏi xem, người đàn ông này si mê người phụ nữ kia như vậy, một khi đã có được thì cô đâu còn chỗ nào để tồn tại nữa?
Cô rùng mình rồi đi vào phòng ngủ, mở tủ quần áo ra, lấy một tờ giấy trong ngăn kéo dưới cùng ra. Trên tờ giấy trắng đó viết địa chỉ... nhà tổ nhà họ Mặc bằng nét mực đen.
Long Đình Đình không thể ngờ rằng, người đàn ông từng dây dưa mình bằng mọi cách, đến chết cũng không muốn buông tay, lại đòi ly hôn. Cô không hề tin, anh thật sự làm tới bước này. Chắc chắn là đã xảy ra sai sót chỗ nào đó, mới khiến anh nóng máu như thế.
Đúng lúc này, dưới lầu vang lên tiếng gọi của người giúp việc.
Long Đình Đình đứng dậy, mở cửa ra hỏi: “Chuyện gì thế?”
“Mợ hai, ông cụ tới rồi!”
Ông nội? Long Đình Đình chớp mắt, rồi gật đầu nói: “Được rồi, tôi sẽ xuống ngay. Cô bảo mẹ Dung tiếp đón ông cụ trước đi.”
Long Đình Đình vội xoay người, đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân một lát.
Nhìn gò má tái nhợt của mình ở trong gương, Long Đình Đình cũng bị bộ dạng của mình dọa cho giật mình, cô khẽ sờ vào mặt mình. Từ lúc nào, mặt cô lại trở nên tiều tụy đến thế? Đừng nói là sắc mặt tái nhợt, ngay cả quầng thâm dưới mắt cũng hiện lên rất rõ.
Gần đây, xảy ra quá nhiều chuyện, làm cô ăn ngủ không ngon. Nếu cứ tiếp tục thế này, sắc mặt có thể tốt lên mới là chuyện lạ đó.
Long Đình Đình đi xuống lầu, nở nụ cười gượng gạo: “Ông nội, sao ông lại tới đây?”
Mặc Viên Bằng để tách trà xuống, gật đầu đáp: “Ông tới thăm cháu. Đình Đình, cháu đã khỏe hơn chưa?”
Tim Long Đình Đình khẽ run lên, mũi cũng bắt đầu chua xót. Cô cố gắng kiềm chế, rồi tiếp tục nở nụ cười, gật đầu đáp: “Ông nội, cháu đã khỏe hơn rồi.”
Mặc Viên Bằng thở dài, giả vờ trách móc: “Cháu vẫn muốn lừa ông nội à? Cháu nhìn sắc mặt, rồi ánh mắt của cháu xem, tất cả đều hiện rõ sự mệt mỏi.”
“Ông nội...” Long Đình Đình nhíu mày, vẻ mặt bối rối.
Mặc Viên Bằng vội phất tay, cưng chiều nói: “Được rồi, ông nội không nói nữa.”
Lúc này Long Đình Đình mới giãn lông mày, hỏi: “Ông nội, ông tới đây để thăm cháu ạ?”
“Đúng vậy. Hôm đó cháu ngất xỉu, dù bác sĩ gia đình nói không có đáng ngại, nhưng ông nội vẫn không yên tâm, nên tới đây xem thử.”
Mũi Long Đình Đình chua xót, mắt cũng ươn ướt ngay: “Ông nội...”
Không ngờ trong gia tộc to lớn này, ngoài Tiểu Tuyết lập trường kiên định luôn đứng về phía cô, thì vẫn còn ông nội thương yêu cô như cháu gái ruột. Chỉ tiếc là, dù bọn họ thương yêu cô nhiều đến đâu, thì cũng không khiến người khác ấm lòng bằng một nửa người kia.
Mặc Viên Bằng hiền từ nói: “Lần này ông nội tới đây là muốn nói với cháu một chuyện.”
Long Đình Đình ngẩng đầu hỏi: “Chuyện gì ạ?”
Sắc mặt Mặc Viên Bằng hơi trầm xuống nói: “Cháu gái à, dù Diệu Dương có làm gì, thì cháu cũng phải hứa với ông nội một chuyện, đừng bao giờ với ly hôn với nó! Cháu hiểu ý ông chứ?”
Long Đình Đình hơi lúng túng đáp: “Ông nội, giờ không phải cháu muốn ly hôn với anh ấy, mà là anh ấy... đã có suy nghĩ muốn ly hôn với cháu rồi.”
“Nó dám!” Mặc Viên Bằng trừng mắt, nói bằng giọng điệu uy nghiêm của người bề trên: “Nếu thằng nhãi này dám ly hôn với cháu, cháu có tin ông đuổi nó ra khỏi nhà họ Mặc ngay không? Một người vợ tốt thế này cũng muốn vứt bỏ, e là tương lai nó sẽ giống hệt Mặc Chấn Ngôn.”
Lúc Mặc Viên Bằng nói những lời này, mặc dù sắc mặt ông rất uy nghiêm, nhưng nếu nói tim ông cụ không đau là giả! Dù Mặc Chấn Ngôn khốn nạn đến đâu, thì cũng là con ruột ông, nếu không phải Mặc Chấn Ngôn đại nghịch bất đạo, tán tận lương tâm, mất hết tính người, thì người làm ba như ông sẽ đối xử với con mình như thế ư?
Long Đình Đình thấu hiểu nỗi đau của ông cụ. Cô rất muốn nói cho ông cụ biết những lời do chính miệng Mặc Diệu Dương nói với cô vào hôm qua, nhưng lại sợ Mặc Viên Bằng tức giận rồi sinh bệnh, nên nuốt lại lời nói đã tới bên miệng.
Cô gật đầu đáp: “Vâng ạ!”
Mặc Viên Bằng thấy cô đã hiểu rõ thái độ của mình, thì lúc này sắc mặt mới dịu lại, ông gật đầu, nghiêm túc nói: “Phần lớn cháu và Diệu Dương đi cùng nhau đều không thích hợp. Nhưng giờ cháu không thể vì nó không cần cháu mà cảm thấy phiền toái khi ở bên nó.
Cháu phải biết rằng, từng cọng cây ngọn cỏ trong nhà họ Mặc đều có phần của cháu. Đây là sự thật không ai có thể thay đổi, đồng thời cũng không ai dám nghi ngờ lời nói của Mặc Viên Bằng ông!”
Lời nói của Mặc Viên Bằng đã làm Long Đình Đình cảm động đến suýt khóc.
“Ông nội...” Cô cắn môi, nước mắt không kiềm chế được mà rơi xuống.
Hóa ra, trong gia tộc Mặc thị to lớn này, ông nội hiền từ vẫn luôn âm thầm bảo vệ cô ở phía sau. Cô luôn nghĩ rằng, mình là người cô độc trong ngôi nhà này, dù có mẹ Dung và Tiểu Tuyết ở bên chăm sóc, nhưng bọn họ chỉ là người giúp việc của nhà họ Mặc, là người phụ nữ nhỏ bé nhất ngôi nhà này, sao có thể giúp được cô chứ?
Mặc Viên Bằng giả vờ tức giận nói: “Cháu nhìn cháu xem, đã làm mẹ rồi, mà hở tý là khóc. Nếu sau này Lỗi Lỗi lớn lên rồi biết được, chẳng phải sẽ cười người làm mẹ như cháu à?”
Lúc này Long Đình Đình mới nín khóc mỉm cười.
Bầu không khí vốn hơi nghiêm túc đã dịu hơn rất nhiều, vì lời trêu ghẹo của Mặc Viên Bằng. Hai người cười nói một lúc thì bỗng có vệ sĩ đi vào.
Anh ta cầm một bưu kiện giấy màu vàng đi vào, rồi cung kính chào hỏi: “Ông cụ, mợ hai.”
Mặc Viên Bằng khẽ gật đầu, còn Long Đình Đình thì hỏi: “Có chuyện gì à?”
“Đây là đồ cậu hai để trong phòng vệ sĩ trước khi rời đi, cậu ấy dặn tôi nhất định phải tự tay đưa cho mợ, còn cố ý căn dặn, mợ hai phải tự tay mở nó ra, đồng thời...”
Vệ sĩ nói đến đây thì lén nhìn Mặc Viên Bằng, như muốn nói lại thôi.
Mặc Viên Bằng không vui nói: “Cậu muốn nói gì thì nói đi! Quan tâm đến tôi làm gì.”
“Cậu hai nói, tốt nhất là mợ hai nên mở ra xem lúc ở một mình.”
Đã như thế, Mặc Viên Bằng càng tò mò hơn, rốt cuộc trong này đựng thứ gì thế? Nhưng trong lòng Long Đình Đình lại vì câu nói này mà trở nên bất an.
Hình như cô thoáng đoán ra được trong này đựng thứ gì rồi.