Sở Huệ Nhu dựa vào ưu thế trời sinh của mình, điều kiện của bản thân cũng không tồi, ngoại hình cũng rất xuất sắc. Vì vậy, những cô gái có ngoại hình bình thường cô ta chưa bao giờ quan tâm.
Nhưng lần này thì khác!
Người phụ nữ trong lòng Diệu Dương, thực sự không phải chỉ xinh đẹp bình thường. Đặc biệt là đôi mắt có thể quyến rũ hồn vía của đàn ông, ngay cả cô ta khi nhìn thấy ánh mắt đó cũng rất ngạc nhiên, một đôi mắt xinh đẹp động lòng người .
Điều khiến cô ta ngạc nhiên hơn là, khuôn mặt này, hình như giống ai đó.
An Đình Đình cũng rất nhập vai, nghe thấy Sở Huệ Nhu nói như vậy, cô ta vội vàng bĩu môi, khẽ lắc người đàn ông, kiêu ngạo lại bất mãn nói: “Hừ hừ.....không đâu. Cậu hai, người ta là thật lòng thích cậu, cậu không thể bỏ rơi người ta. Cậu đừng tin lời người phụ nữ kia nói, cô ta chỉ muốn chia tách chúng ta thôi ”
“Cô im đi!” Sở Huệ Nhu thực sự không thể chịu đựng được nữa. Ánh mắt hiện lên sự độc ác, nhìn chằm chằm vào An Đình Đình: “Rốt cuộc cô là ai? Dùng thủ đoạn gì để quyến rũ Diệu Dương. Tôi cảnh cáo cô, thức thời một chút, sớm rời khỏi anh ấy. Diệu Dương không giống với những người đàn ông khác, tuyệt đối sẽ không say đắm cô lâu đâu. Thay vì để bị vứt bỏ, tốt hơn hết là cầm lấy một số tiền sau đó rời đi mãi mãi ”
*A.” An Đình Đình cố ý tỏ ra sợ hãi, cả người đều rúc vào trong lòng người đàn ông.
Mặc Diệu Dương cũng rất phối hợp ôm lấy vai cô, tức giận nói với Sở Huệ Nhu: “Huệ Nhu, nói chuyện khách khí một chút, cô dọa tiểu bảo bối của tôi sợ rồi.”
Sở Huệ Nhu cắn chặt môi, đau khổ nói: “Diệu Dương, anh là con trai của nhà họ Mặc, chuyện hôn nhân anh không thể tự quyết định được, điều này anh còn biết rõ hơn em.”
Hàm ý trong lời nói của cô ta là, hôn nhân của Mặc Diệu Dương sẽ do Mặc Chấn Ngôn quyết định.
Thực tế, không chỉ có nhà họ Mặc, ở thành phố G, hôn nhân của những gia đình lớn, giàu có đều tiến hành dựa trên lợi ích của hai bên. Bây giờ Mặc Diệu Dương rất giỏi, nhưng dù sao anh vẫn là người nhà họ Mặc, Mặc Chấn Ngôn vẫn còn sống, nắm toàn bộ quyền lực trong tay, anh không thể không tuân theo.
Dừng lại một lúc, cô ta bắt đầu dịu xuống, dùng giọng điệu dịu dàng nhất để thuyết phục: “Diệu Dương, anh cũng biết anh không hề thích cô ta ta, đó chỉ là cảm giác mới mẻ trong một khoảnh khắc thôi.”
Giọng nói vừa rơi xuống, quả nhiên cô ta nhìn thấy vẻ mặt của Diệu Dương có chút trầm ngâm. Nhưng sau đó, những lời người đàn ông kia nói ra lại khiến cô ta đổ mồ hôi.
Mặc Diệu Dương làm ra vẻ đồng ý gật đầu, lại ôm người phụ nữ trong lòng chặt hơn một chút.
“Lần trước người yêu bé nhỏ ở cùng tôi hai tháng, lần trước nữa tiểu tâm can ở cùng tôi 29 ngày, còn những người phụ nữ khác, đến tên tôi còn không nhớ.
Nhưng, thời gian bọn họ ở cùng tôi, đều không quá 3 tháng. Huệ Nhu, cô yên tâm đi, đối với phụ nữ tôi sẽ không say đắm quá lâu. Còn tiểu bảo bối, tôi thấy nhiều nhất cũng chỉ 10 ngày mà thôi.”
Sở Huệ Nhu ngạc nhiên đến mức cằm cũng sắp rơi xuống rồi, phụ nữ bên cạnh Mặc Diệu Dương nhiều như cưỡi ngựa xem hoa, nhưng tại sao trước đây cô ta lại không hê phát hiện ra?
An Đình Đình vặn vẹo trong lòng người đàn ông, hờn dỗi nói: "Không đâu, cậu hai, tiểu bảo bối không muốn. Tiểu bảo bối không giống với những người phụ nữ kia, tiểu bảo bối thật lòng yêu cậu hai, cả đời này không muốn rời xa cậu hai”
Mặc Diệu Dương vội vàng nâng mặt cô ta lên, vô cùng che chở, yêu thương.
Một nam, một nữ này, thổ lộ với nhau, dáng vẻ tận tình, tình cảm, rơi vào mắt của Sở Huệ Nhu, phổi của cô ta gần như nổ tung. Từ khi nào mà Mặc Diệu Dương lại thay đổi phụ nữ liên tục như thế này?
Lẽ nào là....
Sau khi Sở Huệ Nhu nhận ra điều gì đó, tâm trạng căng thẳng của cô ta đột nhiên tốt hơn rất nhiều.
“Diệu Dương, nếu như anh có nhu cầu trên phương diện kia, anh hoàn toàn có thể nói với em. Anh cũng biết, mặc dù em là cô ta chủ nhà họ Sở, nhưng chúng ta đã định trước sẽ cùng nhau, kết hôn, sinh con, cũng là điều không thể tránh khỏi, anh có nhu cầu thì có thể nói với em, không phải băn khoăn đến những thứ khác, hơn nữa, em cũng...."
Khi cô gái xinh đẹp nói đến điều này, khuôn mặt xinh đẹp của cô ta đột nhiên ửng đỏ, nhưng Mặc Diệu Dương lại cắt ngang lời của cô ta, cắt đứt mọi suy nghĩ của cô ta.
“Tôi không có hứng thú với cô!”
Sở Huệ Nhu giống như một cây gậy, hai mắt mở to nhìn chằm chằm vào anh.
Mặc Diệu Dương nhếch khóe miệng, nói thêm một câu: “Cho dù là đối với cô, thân phận của cô, còn có cơ thể cô tôi đều không có hứng thú.”
An Đình Đình từ trong lòng người đàn ông thò đầu ra, tỏ ra đắc ý, mỉm cười với Sở Huệ Nhu. Sắc mặt Sở Huệ Nhu tím tái. Nhưng Mặc Diệu Dương vẫn không có ý định bỏ qua cho cô ta.
Người đàn ông đột nhiên ôm lấy eo ý trung nhân ở trong lòng mình, hơi cúi xuống, đè An Đình Đình xuống sofa, bàn tay di chuyển, vuốt ve trên người cô
"Da của tiểu bảo bối mịn hơn da cô, chạm vào cảm giác như chạm vào sữa vậy.”
An Đình Đình chớp chớp mắt, người đàn ông này đúng là có thể nói dối mà không chớp mắt, anh chạm vào da cô lúc nào.
“Mắt của tiểu bảo bối vừa to vừa đẹp, trông giống như một quả nho chín, cô nhìn mắt của cô đi, giống như một con cá chết đang trợn mắt, tôi nhìn thấy đã mất hứng thú!”
An Thiên Thiên trừng mắt lườm anh, nhưng lại giống như đang hờn dỗi, làm nũng.
"Eo của tiểu bảo bối vô cùng mềm mại, giống như cành liễu, mỗi lần vặn vẹo dưới thân tôi, giống như một con rắn nhỏ, quấn lấy tôi. Cô nhìn cô đi, eo giống như xi măng, nhìn thấy đã cảm thấy không thú vị rồi!”
Khuôn mặt An Đình Đình đột nhiên nóng lên, tai cũng nóng ran.
“Tiểu bảo bối còn trẻ, dịu dàng, cơ thể này tôi thử hàng nghìn lần cũng không thấy chán, cơ thể ấm áp này chắc chắn khỏe khoắn hơn cô rất nhiều!”
An Đình Đình tròn mắt, nhìn chằm chằm. Miệng của người đàn ông này rất độc! Nếu như giống như những lời đồn đại bên ngoài, tính cách của anh rất gàn dở.
Như những lời Mặc Diệu Dương nói ra, bàn tay ôm lấy eo của An Đình Đình, vỗ mạnh một cái, An Thiên Thiên ngạc nhiên hét lên một tiếng, cơ thể cô và anh hoàn toàn dán chặt vào nhau.
Sở Huệ Nhu sinh ra đã có thân phận cao quý, trong cuộc sống vẫn luôn được mọi người tung hô, sống trong cảm giác hơn người, có khi nào bị người khác hạ thấp như vậy chứ.
Người đàn ông cô ta yêu sâu sắc, trước mặt một người phụ nữ khác miêu tả mình đến mức không thể chịu đựng nổi, rất tôi tệ, ai có thể chịu đựng được chứ?
"Diệu Dương, sao anh lại có thể đối xử với em như vậy chứ! Em phải đi nói với chú Mặc.” Sở Huệ Nhu cũng không thể chịu đựng được nữa, liền bật khóc thành tiếng chạy ra ngoài.
Trong phòng chỉ còn lại Mặc Diệu Dương và An Đình Đình.
Trong một khoảng thời gian rất ngắn, họ giữ tư thế mờ ám này, bốn mắt nhìn nhau.
An Đình Đình trợn tròn mắt, có chút không tin với những lời phát ra từ miệng anh, càng cảm thấy ngạc nhiên, anh lại có thể hạ thấp một người phụ nữ đến mức thương tích đầy mình như thế, lực sát thương này thật sự không thể coi thường.
Nhưng cô không hề biết, lúc này trong ánh mắt của cô, xuất hiện vô số ngôi sao, toàn bộ đâm thẳng vào ánh mắt của Mặc Diệu Dương.