Mặc Viên Bằng trợn mắt nói: “Thằng nhóc giỏi lắm, khả năng học xong dùng liền ngày càng giỏi rồi.”
Mặc Diệu Dương cũng bật cười: “Cháu không phải là hùa theo lời của ông sao.”
“Hừ.” Mặc Viên Bằng không thèm nhìn
Mặc Diệu Dương lại duỗi tay ra ôm chặt eo của Long Đình Đình lần nữa, nói: “Nhưng mà nói chứ, lúc nãy ông ở trước mặt vợ cháu nói xấu con gì thế?” nói xong, anh quay qua vừa dịu dàng mà cũng không kém phần cưng chiều nói với Long Đình Đình: “Vợ à, dù thế nào thì em cũng phải tin con người của anh, dù thế nào cũng đừng tin vào lời gièm pha của người khác.”
“Ê... thằng nhóc này! Xem ông dạy dỗ cháu thế nào!” Mặc Viên Bằng giơ tay cầm cây gậy ở trong tay lên.
Mặc Diệu Dương làm bộ là rất sợ mà trốn qua một bên.
Hai ông cháu giống như là con nít vậy, hết cãi lộn lại giận dỗi, hoàn toàn không có bộ dạng nghiêm túc nên có của hai ông cháu của gia đình bình thường.
Long Đình Đình cũng nhiều lần nhịn không nổi mà cười rộ lên.
Sau cùng vẫn là Mặc Viên Bằng là người tuyên bố ngừng chiến. Ông cụ thở hổn hển nói: “Không được rồi, thật sự là già rồi, không đánh nổi con rồi.”
Mặc Diệu Dương đấm lưng cho ông cụ: “Ông nội, sao có thể chứ, ông không nhìn thấy dáng vẻ chạy trốn lúc nãy của cháu, cực kì chật vật luôn.”
Mặc Viên Bằng mới đầu thì giật mình sau đó liền bật cười ha ha. Chỉ Mặc Diệu Dương: “Thằng nhóc, còn biết chọc ông vui.”
Mặc Diệu Dương cũng không đùa nữa mà ôm Bánh Bao Sữa từ trong xe nôi lên.
Mặc Viên Bằng ho khan hai tiếng, dịu lại mà nói: “Diệu Dương, Kinh Vũ nói như thế nào?”
Vừa nghe thấy cái tên này, sắc mặt của Mặc Diệu Dương lập tức nghiêm lại. Anh lắc đầu nói: “Anh ta theo Nhược Lâm.”
Mặc Viên Bằng gật đầu, nói: “Cũng không trách nó. Lúc đầu, nếu không phải là vì tác thành cho các con, nó cũng sẽ không một mình ra nước ngoài xa xôi, hơn nữa vừa đi liền nhiều năm như vậy. Có thể thấy, nó cực kì thích Nhược Lâm, thằng nhóc này ấy.”
Long Đình Đình nghe vậy liền hết sức ngạc nhiên.
Thì ra còn có chuyện như vậy, không phải nói Lôi Kinh Vũ đó rất oán hận phụ nữ sao? Xem ra, cũng phải xem đối tượng là ai nữa. Chỉ dựa vào mấy câu nói ít ỏi của ông, liền nói ra tình cảm sâu đậm ít người biết của người đàn ông đó.
Khó trách Mặc Diệu Dương lại che giấu hướng đi của anh, hoàn toàn là vì Lôi Kinh Vũ thích Cốc Nhược Lâm, nói trắng ra là anh làm như vậy cũng là vì bảo vệ mình.
Trong lòng cô cũng khẽ dao động!
Mặc Diệu Dương không nói chuyện mà chỉ ôm con trêu đùa. Lúc lâu sau anh nói: “Không có gì đâu, ông nội, cho dù Kinh Vũ không muốn giúp cháu, cháu còn có cách khác.”
Mặc Viên Bằng gật đầu, hỏi: “Cần nói cái gì với nhà họ Lôi không?”
“Không cần đâu! Cháu tin rằng lần này Lôi Kinh Vũ trở về, lời nó của anh ta đã đủ để đại diện cho nhà họ Lôi rồi.” Mặc Diệu Dương nói.
Mặc Viên Bằng khẽ thở dài, gật đầu: “Tiểu San đã bỏ ra không ít vì nhà họ Mặc và cháu. Nhà họ Mặc chúng ta tuyệt đối không thể làm kẻ tiểu nhân vong ân phụ nghĩa.”
“Ông nội cháu hiểu rõ ạ.” Mặc Diệu Dương từ trên người của Bánh Bao Sữa nhìn qua: “Cháu định trước khi đưa Đình Đình đến Hải Thành sẽ chuẩn bị chu đáo chuyện này trước.”
“Ừm, cháu đi làm đi, nhớ kĩ, nhất định phải làm cho ổn thỏa.”
Sau khi Mặc Viên Bằng nói xong, liền trở về nghỉ ngơi trước.
Mặc Diệu Dương đặt Bánh Bao Sữa vào trong xe nôi lại: “Chúng ta cũng về đi.”
“Ừm.” Long Đình Đình gật đầu.
Mặc Diệu Dương đẩy xe nôi, Long Đình Đình đi bên cạnh, cùng nhau trở về Thủy Sam Uyển. Trên đường đi, Long Đình Đình nhìn rất nhiều lần mới do dự nói: “Hôm nay... gặp cô Cốc chưa?”
Mặc Diệu Dương gật đầu, thản nhiên nói: “Ừ, gặp rồi.”
“Vậy... cô ấy vẫn ổn chứ?” Long Đình Đình nói rồi ngẩng lên nhìn anh một cái.
Anh hạ mi mắt xuống, sau đó lúc ngẩng lên lại, trong mắt có sự thương tiếc: “Cô ấy vẫn nghĩ không thông.”
“Hửm?” Đây là ý gì.
Mặc Diệu Dương cười cười, vươn tay ra, ôm lấy Long Đình Đình, nói: “Cô ấy đến bây giờ vẫn chưa nghĩ thông, anh và cô ấy là chuyện tuyệt đối không có khả năng, nhưng mà cô ấy vẫn là u mê không tỉnh ngộ! Mà anh, có thể làm cũng chỉ có như vậy.”
Trong lòng của Long Đình Đình, vừa ấm áp vừa ngọt ngào, cũng giống như Mặc Diệu Dương, cảm thấy cực kì thương tiếc.
Cốc Nhược Lâm trước đây, là một cái tên kiêu ngạo bao nhiêu. Mà bây giờ, là ai ép một cô gái năng động như cô ta thành dáng vẻ này. Là tự mình cô ta. Quá cố chấp với ham muốn của mình mới rơi vào hố sâu đau khổ như bây giờ.
Long Đình Đình khẽ nhíu mày lại, trong lòng liền có chút lo lắng. Cô hỏi: “Dựa vào những gì anh và ông nội nói, anh Lôi cực kì thích cô Cốc. Lần này về thấy cô ấy như vậy, không lẽ anh Lôi sẽ không làm gì sao?”
“... Kinh Vũ là người rất thông minh, làm việc cũng rất lí trí. Nếu không, năm đó anh ta cũng sẽ không bỏ hết tất cả ở thành phố G, đi đến nước anh xa lạ. Lúc cậu ấy đi đã quyết định sẽ không trở về nữa.”
Mà lần này, nếu không phải anh liên hệ với cậu ấy, cậu ấy cũng sẽ không trở lại. Chỉ là không ngờ rằng, qua lâu như vậy, trong lòng của cậu ấy vẫn không thể buông được Nhược Lâm.”
Mặc Diệu Dương khẽ nói, chuyện xưa lại lần nữa được nhắc đến, cảm giác cảnh còn người mất khiến người ta khó tránh mà có chút buồn bã.
Nói như vậy, nếu như Cốc Nhược Lâm có thể hoàn toàn tỉnh ngộ, chấp nhận tình cảm của Lôi Kinh Vũ, ngược lại cũng có thể trở thành một giai thoại. Đáng tiếc là, chuyện này gần như là không có khả năng lắm.
Bởi vì, tình yêu của Cốc Nhược Lâm dành cho Mặc Diệu Dương, đã nhiều đến mức nhập vào xương, không dễ mà nhổ ra được. Trên đời này, trừ Mặc Diệu Dương ra, bất kì người đàn ông nào cũng khó mà lọt vào mắt cô nữa.
Thật đáng tiếc, cô ta không hiểu được việc thu lại tình cảm của mình mà lại điên cuồng theo đuổi tình cảm của mình dù cho đó là chuyện không thể. Việc này hoàn toàn là chuyện vô cùng nguy hiểm!
Mặc Diệu Dương phát hiện sắc mặt của Long Đình Đình khác thường, thế là an ủi nói: “Cục cưng. Em yên tâm đi, Kinh Vũ sẽ không làm bậy đâu.”
Long Đình Đình gật đầu: “Em cũng không phải sợ cái này.”
“Ý của em là?”
“... em cũng không biết nói sao nữa.” Long Đình Đình cứ cảm thấy bất an và phiền nhiễu trong lòng.
Mặc Diệu Dương bật cười: “Em căng thẳng quá rồi, nghĩ nhiều rồi.”
"Ừm... có lẽ vậy.”
Lúc đến Thủy Sam Uyển, Bánh Bao Sữa liền bật khóc oa oa.
Mẹ Dung và thím Nguyệt nghe thấy liền chạy đến: “Cậu chủ nhỏ đói rồi. Cậu hai, mợ hai, chúng tôi đi đút sữa cho cậu chủ nhỏ nha.”
“Đi đi.” Mặc Diệu Dương gật đầu, quay qua nhìn Long Đình Đình, nói: “Nhóc con này ham ăn như vậy?”
Long Đình Đình cười lấy lệ, nói: “Con đang tuổi lớn, có thể không ham ăn sao. Em đi xem thử.” Nói xong, cũng đi lên.
Mặc Diệu Dương lại bị bỏ qua một bên.
Không lâu sau, mấy người Tiêu Quân và Quý Đình Kiêu cũng đã biết tin Lôi Kinh Vũ trở về. Không biết là ai đề nghị, nói là phải tụ họp một phen.
Mặc Diệu Dương không có lòng dạ nào mà tụ họp, dù sao chuyện của Mạnh Yến San cũng khá là khó giải quyết.