Long Đình Đình không muốn về nhà.
Cô đột nhiên cảm thấy rất ghét thân phận của mình, vì những thân phận này khiến cô không còn là mình vui vẻ của trước kia.
Mặc dù cô chính là mợ hai của gia tộc Mặc thị, mọi hành động đều sẽ dẫn đến những tin tức, mỗi tiếng nói mọi cử động đều bị gắn mác, ít nhiều gì cũng sẽ mang đến chút sóng gió cho gia tộc Mặc thị.
Cô là mẹ của Bánh Bao Sữa, cô nhất định phải kiên cường đối mặt với tất cả mọi chuyện, mọi đả kích và trào phúng... Cô cũng không còn có thể giống như trước đây, cảm thấy ấm ức thì sẽ làm càn khóc lớn một trận, bị người khác ức hiếp thì sẽ giơ nắm đấm hung hăng phản kích.
Có muốn xây dựng một tấm gương ở trước mặt của bé con, cô không thể bị bất cứ kẻ nào hoặc là chuyện nào đó xâm phạm, cô không thể dễ dàng bộc lộ cảm xúc tiêu cực của mình.
Nhưng mà cũng không kiềm chế được nữa, cô muốn khóc, cô muốn làm ầm ỉ, cô muốn... Muốn chỉ vào mũi của Mặc Diệu Dương, hung hăng mắng anh một trận, rốt cuộc là anh muốn như thế nào. Nhưng mà cô cũng chỉ có thể kìm nén tất cả các ấm ức xuống, giả vờ như không xảy ra chuyện gì, mỉm cười đối mặt với tất cả mọi người.
Lại là một cơn gió lạnh thổi đến, cô nhịn không được mà ôm lấy cơ thể của mình, trên mặt của cô không biết là nước mưa hay là nước mắt.
Vẫn may, thật sự rất may mắn, cô biết khoảng cách giữa cô và Mặc Diệu Dương chênh lệch với nhau cỡ nào, anh là một người đàn ông cao cao tại thượng lại giàu có không ai bằng, lật tay thành mây trở tay thành mưa.
Nhưng mà cô thì sao chứ? Cô chỉ là một người phụ nữ bình thường không thể bình thường hơn được nữa, cô chỉ muốn có một tình yêu nho nhỏ thuộc về bản thân mình là được rồi.
Thứ mà cô muốn có lẽ là anh không cho được, mà thứ anh muốn cô cũng không thể nào cho một cách hoàn chỉnh y như vậy.
Cứ luôn luôn xuất hiện hiểu lầm, khó chịu, chiến tranh lạnh... Trái tim nóng rực lúc trước dường như đã biến mất không còn gì nữa trong những cuộc chiến tranh lạnh không hồi kết.
Cô giống như là đã nhìn thấy lòng mình sau khi chết đi rơi trên mặt đất, mặc cho nước mưa lạnh lẽo đổ lên, mặc cho cơn gió lạnh thổi tan nó từng chút từng chút một, bay đến phương xa, rốt cuộc không thể chấp vá lại thành một dáng vẻ hoàn chỉnh.
Ha ha, thật ra thì cũng không khó chịu cho lắm, ít nhất là cô vẫn còn có chỗ để giữ lại.
Rượu nóng vào trong cổ họng, nước mắt nóng hổi rơi ra.
Trong tiếng sấm vang rền, Long Đình Đình lão đảo một cái, cả người ngã sấp xuống dưới, bất tỉnh nhân sự.
Mặc Diệu Dương nhận được cuộc gọi của bảo vệ thì mới biết được Long Đình Đình xảy ra chuyện, trong điện thoại bảo vệ nơm nớp lo sợ nói là nhìn thấy một cô gái ngã xuống đất ở trong màn mưa, trong tay còn cầm theo một chai rượu trắng trống rỗng, một nhân viên bảo vệ không dám bước lên chạm vào thử, trong số đó có một người bước lên xác định là mợ hai của cậu hai nhà họ Mặc, lúc này mới liên lạc với Mặc Diệu Dương.
“... Cậu hai, thật sự là bọn tôi không dám chắc có phải là vợ của cậu hai không, cho nên...”
Mặc Diệu Dương nghe nói xong lời này, trong lòng đã có một nhận định người phụ nữ có thể làm ra loại chuyện ngu ngốc trong trời mưa to như thế này chắc chắn chính là Long Đình Đình, không còn ai khác.
Anh lo lắng nói: “Hiện tại cô ấy đang ở đâu?”
“Đang trong phòng trực của chúng tôi.”
“Tôi lập tức đến ngay Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói xong thì lập tức cúp điện thoại.
Thì ra là Mặc Diệu Dương đã hoàn thành công việc xong và đang chuẩn bị trở về nhà tổ, lúc này anh đang lái xe thì lại nhận được cuộc gọi của bảo vệ nói địa chỉ, sau khi xuống xe thì đi thẳng vào bên trong.
Nhân viên bảo vệ không dám thất lễ, đưa anh vào trong khu nghỉ ngơi trong phòng trực, một người phụ nữ cả người ướt sũng đang nằm ở trên giường, nói: “Cậu hai, cậu xem xem có phải là vợ của cậu không.”
Mặc Diệu Dương chỉ liếc mắt một cái liền hận không thể giết chết đám bảo vệ này đi.
Đáng chết! Quần áo này, vóc dáng này vừa nhìn liền biết là Long Đình Đình, nhưng mà bọn họ lại không chịu đưa người đến bệnh viện cứu chữa mà lại đặt ở đây, là muốn cô chết có đúng không?
Mặc Diệu Dương không nói hai lời ôm lấy Long Đình Đình liền đi ra bên ngoài.
Nhân viên bảo vệ không chắc chắn vừa nhìn thấy vậy thì liền chạy chậm đuổi theo: “Cậu hai, người này người này... Thật sự là vợ của cậu? Chúng tôi đáng chết, nếu như biết là vợ của cậu thì chúng tôi đã...”
Bước chân của Mặc Diệu Dương dừng lại, ánh mắt lạnh như băng đảo qua, lạnh lùng nói: “Các người đúng là thật đáng chết!”
Bảo vệ nghe xong thì bị hù dọa đến nỗi vội vàng dừng bước chân, tay che lấy vị trí trái tim, nơi đó đang đập rất dữ dội, tiêu rồi tiêu rồi...
Mặc Diệu Dương nhét Long Đình Đình vào trong xe, thật đáng chết, cả người của cô đầy mùi rượu.
Còn uống rượu, vậy mà còn uống rượu trắng, cô không biết bản thân mình đã là một người mẹ rồi hay sao, lại còn giày xéo sức khỏe của mình như vậy.
Người đàn ông mang theo sắc mặt âm trầm thắt chặt dây an toàn cho cô, sau đó đóng cửa xe lại đi vào vị trí ghế lái, khởi động xe rồi nhanh chóng chạy về phía bệnh viện.
Long Đình Đình thật sự uống nhiều lắm, say đến nỗi bất tỉnh nhân sự, bản thân đang nói cái gì ngay cả chính cô cũng không hiểu rõ, thỉnh thoảng còn cúi đầu khóc.
Mặc Diệu Dương cũng không truy hỏi là cô đang nói cái gì, nói chuyện với một con ma men thật sự là chuyện không khả thi, chỉ là đôi lông mày vẫn luôn bình tĩnh, rốt cuộc người phụ nữ cũng không nháo không la mới nghiêng cái đầu nhỏ qua một bên ngủ thiếp đi.
Có một màu đỏ ở khác thường xuất hiện trên đôi má của cô.
Mặc Diệu Dương đưa tay qua sờ thử, cơn giận lập tức xông lên trên đầu. Đáng chết! Trán của cô lại nóng như thế, bên ngoài đổ mưa to, còn cô thì hay lắm, vừa uống rượu còn vừa đi trong mưa... Thật sự làm anh tức muốn chết.
Xe dừng lại ở cửa bệnh viện, Mặc Diệu Dương bước xuống xe ôm người phụ nữ đang ngủ say lên.
Có thể là bởi vì động tác của anh quá lớn, người phụ nữ lẩm bẩm tỉnh lại, cô nhắm mắt liều mạng vỗ vào ngực của người đàn ông, vốn dĩ sức lực của cô cũng không lớn, cho dù thực sự có đánh anh thì anh cũng sẽ không cảm thấy đau đớn.
Nhưng mà ngày hôm nay không giống như vậy. Hôm nay cô là một con ma men, xức lực trên tay cũng lớn đến lạ kỳ, hơn nữa cứ liên tục đánh vào một chỗ cứ làm như vậy sao người ta không cảm thấy đâu cho được.
Mặc Diệu Dương cảm thấy rất đau, nhưng mà cũng chỉ nhíu chặt lông mày, bắt được hai tay của cô kìm hãm cho thật tốt, gầm nhẹ một tiếng: “Long Đình Đình, em yên tĩnh một chút cho anh!”
Có lẽ lại nghe thấy giọng nói của anh quen thuộc như vậy, người phụ nữ đột nhiên bật khóc, sức lực lại trở nên lớn hơn.
“Anh đi ra đi... Em không muốn anh chạm vào em... Đi ra...”
“Em uống say rồi, đang phát sốt, anh đưa em đến bệnh viện.”
“Em không muốn, em có chết cũng không cần anh quan tâm, buông em ra...”
Mặc Diệu Dương tức giận đến nỗi có suy nghĩ muốn bóp chết cô, bàn tay to lớn nắm lấy cằm của cô: “Không muốn anh quan tâm, vậy thì em muốn ai quan tâm em? Người tình nhỏ của em à, đúng không?”
Người phụ nữ run lên một cái, biểu cảm ấm ức trên mặt lại càng dày đặc hơn nữa, cô giương nanh múa vuốt muốn đánh người đàn ông: “Mặc Diệu Dương... Cái tên khốn nạn này, anh không phải là một người đàn ông... Cả đời này của em chỉ có một người đàn ông là anh... Tất cả tình yêu của em đều cho anh toàn bộ, anh còn nghi ngờ em với người đàn ông khác... Em ghét anh... Huhuhu...”