Mạc Ninh Thanh phân tích: “Cậu nói là tối ngày hôm qua sau khi hai người về nhà thì gặp Mặc Diệu Lương ở trong nhà có đúng không, tớ nghĩ có phải là bởi vì cậu quan tâm cậu ta nhiều quá cho nên anh ta mới có bộ dạng như thế này?”
Long Đình Đình lắc đầu nói: “Không thể nào đâu, hồi lúc còn ở trong nhà hàng là đã có thay đổi rồi.”
Mạc Ninh Thanh trầm mặc, cứ suy luận không đầu không đuôi như thế này thật sự làm cho lòng người buồn bực.
“Thôi bỏ đi, không nói những chuyện này nữa, nói tới là tâm trạng của tớ liền hỗn loạn.” Long Đình Đình thở ra một hơi, mím môi.
Mạc Ninh Thanh liếc xéo cô, khẽ cười nói: “Còn nói là không quan tâm, vậy cậu muốn đi đâu đây hả?”
Long Đình Đình mở to mắt vội vàng nói: “Nè, tớ đi thăm Yến San đó có được không hả?”
“À, hóa ra là như thế này đó à.” Mạc Ninh Thanh ra vẽ bừng tỉnh đại ngộ, sau đó mở to đôi mắt xinh đẹp của mình rồi nói: “Nhưng mà tớ nghe nói hình như là người nào đó cũng ở bên kia phải không.”
Hôm nay trên mí mắt của Mạc Ninh Thanh được hoa phấn mắt màu tím, mà lúc này cô nói chuyện lại chớp chớp mắt, lông mi thon dài quyến rũ người, con ngươi đen bóng gợi cảm giống như là một con mèo trong đêm tối.
Long Đình Đình bị câu nói này làm cho mặt đỏ tới mang tai, nhưng mà vẫn vội vàng nói: “Nè, cậu là đang vu khống cho tớ đó!”
“Gì chứ, tớ vu khống cho cậu cái gì?”
“Rõ ràng là tớ đến đây để thăm Yến San, không phải là cậu nói tớ vì người khác đó à, cái này chẳng lẽ không phải là đang vu khống?”
“Được rồi được rồi, là đi thăm Yến San, Đình Đình của chúng ta hiểu rõ nhất là đại nghĩa, trái tim bồ tát, quan tâm đến bạn bè, dịu dàng thiện lương...”
Mạc Ninh Thanh khen Long Đình Đình một hơi trở thành bạch liên hoa, cuối cùng cười hả.
Long Đình Đình cũng bị cô chọc cười, lo lắng trong lòng cũng theo đó mà thổi tan đi không ít...
Xe lái đến cửa nhà họ Mạnh, Mạc Ninh Thanh dừng xe xong, sau đó đi vào trong cùng với Long Đình Đình.
Hai người lớn nhà họ Mạnh đang tiếp khách, nghe nói mợ hai nhà họ Mặc đến thì tự mình ra chào đón.
“Bác trai bác gái, chào hai người.” Long Đình Đình lễ phép lên tiếng, sau đó chỉ Mạc Ninh Thanh ở bên cạnh, nói: “Người này là bạn thân của cháu, hôm nay đến đây cùng với cháu.”
Mạc Ninh Thanh cũng hơi cúi người xuống, nói: “Chào bác trai, bác gái ạ.”
“Được rồi được rồi, đi vào trong đi.” Ba Mạnh gật đầu chào hỏi.
Mẹ Mạnh nở nụ cười lên tiếng nói: “Đình Đình, vào trong đi thôi, đúng lúc Diệu Dương và Quân cũng đang ở đây.”
Một câu nói lập tức để cho sắc mặt của hai cô gái hơi đông cứng lại, trong lòng tự có suy nghĩ của riêng mình.
Lúc hai người vừa bước vào cửa thì lập tức thu hút sự chú ý của Tiêu Quân ở trong nhà.
Lúc anh ta nhìn ra cửa theo nơi âm thanh phát ra, liền nhìn thấy Long Đình Đình cùng với Mạc Ninh Thanh đang đứng ở cửa, nói thật thì nhan sắc của hai cô gái này không thể phân rõ cao cấp được.
Cho dù là đứng một chỗ như thế này, vậy thì cũng làm hai cô gái xinh đẹp hàng đầu.
Anh ta thở dài một hơi, Đình Đình thì dịu dàng yên tĩnh, khoát trên người chiếc áo khoác nhung màu vàng nhạt, làm tôn lên dáng người yếu đuối của cô, trước ngực có cài một cây trâm hoa hồng màu đỏ, phản chiếu trên gương mặt xinh đẹp của cô có một nụ cười nhẹ nhàng yếu ớt, ưu nhã lại yên tĩnh, nói chung là như vậy đó.
So sánh với Mạc Ninh Thanh, cá tính của cô có vẻ hơi hoạt bát hơn, ngày hôm nay cô mặc một chiếc áo kaki có đường viền, cổ hở, một chiếc áo sơ mi sáng màu ở bên trong, phía dưới là một cái váy ngắn và đôi boot dài, cả người tự tin, rất gợi cảm, nụ cười trên mặt làm cho người ta nhớ đến một từ. Tươi đẹp ướt át!
Mạc Ninh Thanh cảm nhận được cái nhìn nóng hừng hực đến từ người đàn ông ở gần đó, khuôn mặt đỏ lên, quay đầu lại nhìn một trong Long Đình Đình ở bên cạnh rồi nói: “Đi vào thôi.”
Mà lúc này ánh mắt của Đình Đình cũng chạm vào ánh mắt của Mặc Diệu Dương, trong lòng của hai người đều có suy nghĩ riêng.
Một người thì đang suy nghĩ sao cô ấy lại đến đây.
Một người thì đang suy nghĩ quả nhiên là anh ở chỗ này.
Suy nghĩ bị Mạc Ninh Thanh kéo trở về, Long Đình Đình gật đầu để làm dịu sự bối rối của mình, hai người đi vào bên trong.
Vân Lang ở trên ghế sofa, lúc này cũng đứng lên: “Mợ hai.”
Long Đình Đình mím môi cười khẽ, nói: “Không cần phải gọi tôi như vậy đâu, rất xa lạ. Vân Lang, sau này anh cứ gọi tôi là Đình Đình là được rồi.”
Vân Lang ngượng ngùng nở nụ cười.
Long Đình Đình quay đầu lại, lúc trước được gọi là Ôn Lam, hiện tại phải gọi cô là Mạnh Yến San, cô gật đầu: “Yến San, bây giờ cảm thấy như thế nào?”
Khoảng thời gian này Mạnh Yến San vẫn luôn đang cố gắng nhớ lại tất cả những chuyện trước kia.
Thế nhưng cô lại bị Tang Nham đưa đến chỗ bậc thầy thôi miên đỉnh cao, người bị thôi miên hai lần cho dù có muốn nhanh chóng khôi phục lại như cũ thì hi vọng cũng rất xa vời, quá trình cũng vô cùng đau đớn.
Mỗi khi cô muốn nhớ lại theo những gì mà mọi người kể, mỗi khi ký ức nào đó bị niêm phong sắp xông ra ngoài thông qua phong ấn bền chắc không thể phá vỡ được, lúc đó đầu của cô liền trở nên đau đớn dữ dội.
Lúc này suy nghĩ duy nhất của cô chính là... Muốn chết.
Vân Lang thật sự rất yêu thương cô, dứt khoát kêu cô không cần phải ép mình suy nghĩ, cứ để cho những kí ức đó tự nhiên xuất hiện trong lúc vô tình, như thế này hình như tốt hơn là để cô phải chấp nhận sự tra tấn.
Nhưng mà điểm hạn chế duy nhất chính là không biết thời gian phải mất bao lâu.
Có lẽ là một năm, có lẽ là năm năm, có lẽ là mười năm, thậm chí là nhiều hơn nữa... Nhưng mà Vân Lang không ngại, anh ta thích cô của quá khứ, thích cô của hiện tại, càng thích cô của tương lai, chỉ cần là những gì có liên quan đến cô thì anh ta đều thích.
Long Đình Đình cảm thấy rất vui mừng, sau khi Mạnh Yến San trải qua nhiều chuyện đau khổ như vậy, rốt cuộc vẫn có người nguyện ý chờ đợi cô.
Cô nắm chặt tay của Mạnh Yến San, xúc động nói: “Yên tâm đi, tất cả đều sẽ tốt hơn thôi, tin tưởng tôi, tôi cũng tin tưởng cô!”
Có lẽ là cô thật sự quá xinh đẹp, hoặc là đôi mắt của cô quá dịu dàng, trái tim của Mạnh Yến San giống như là một con thuyền nhỏ đã tìm được bến đỗ an toàn trên mặt biển, yên ổn như thế, an bình như thế.
Cô gật đầu: “Cảm ơn cô, Đình Đình!”
“Gần đây em có khỏe không?” Tiêu Quân thì đi đến trước mặt của Mạc Ninh Thanh.
“À, em rất tốt.” Mạc Ninh Thanh gật đầu, biểu cảm không được tự nhiên, cô cố gắng kiềm chế kiềm chế lại trái tim đang không ngừng đập rộn ràng của mình, quay đầu nhìn lại: “Anh thì sao?”
“Anh... Cũng rất khỏe.” Ngoài miệng thì Tiêu Quân trả lời như vậy, nhưng trong lòng lại muốn nói “chỉ là quá nhớ em”, chỉ là anh ta không nói câu nói này ra khỏi miệng.
“Vậy là được rồi.” Mạc Ninh Thanh gật gật đầu.
Tiêu Quân đột ngột nắm lấy tay của cô, nói: “Chúng ta ra ngoài nói chuyện đi.”
“Hả, em...” Mạc Ninh Thanh định từ chối, nhưng mà người đàn ông đã nắm lấy tay của cô, không cho giải thích liền đi ra bên ngoài.
Bất đắc dĩ, Mạc Ninh Thanh cũng chỉ đành không giãy dụa cái nào, đi ra khỏi nhà với anh, đi ra ngoài sân của nhà họ Mạnh.