Long Đình Đình thật sự bị chọc cho tức cười.
Tú Nhi dõng dạc nói là Mặc Diệu Dương thích cô ta, làm cho người ta cười đến nỗi muốn rơi cả hàm.
Lúc này điện thoại di động của Tần Tú Nhi đột nhiên vang lên, không cần đoán cũng biết là ai đã gọi tới.
Long Đình Đình nghiêm giọng chất vấn: “Là ai gọi tới?”
Tần Tú Nhi vội vàng cúp điện thoại, hung ác nói: “Ai cần cô quan tâm!”
“Đưa đây tôi xem một chút.” Long Đình Đình đưa tay ra muốn giật lấy điện thoại.
Toàn bộ mọi chuyện đều để cho người ta phải cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, bây giờ trên cơ bản cô đã có thể kết luận được mục đích mà lần này Tần Tú Nhi đến thành phố G, chắc chắn không phải là đơn thuần đến đây thăm ông ngoại đơn giản như vậy, trong đó chắc chắn là có một âm mưu to lớn.
Tần Tú Nhi thấy chuyện đã sắp bị bại lộ rồi, sao lại chịu đưa điện thoại qua cho cô.
Lúc giằng co không xong, Tần Tú Nhi gấp gáp trở tay muốn đánh một cái lên trên người của Long Đình Đình, Long Đình Đình tránh khỏi dễ như trở bàn tay rồi lại nói: “Tần Tú Nhi, đưa điện thoại di động cho tôi, bây giờ cô biết sai mà sửa đổi thì sẽ vẫn còn cơ hội cứu vãn.”
Tần Tú Nhi đã hoàn toàn nổi giận, cũng không biết lấy sức lực từ nơi nào nắm lấy vai của Long Đình Đình, đẩy cô lên trên tường: “Con đàn bà vô liêm sỉ, chỉ dựa vào cô mà cũng xứng đáng gả cho anh họ của tôi nữa à, còn không biết xấu hổ mà sinh con cho anh ấy, ngày hôm nay tôi sẽ chơi chết cô trước, trở về lại hại chết đứa con ngu ngốc của cô.”
Thật ra thì Long Đình Đình cũng không phải là không chống đỡ nổi, mà là không biết dưới chân lại dẫm một thứ gì rất trơn, lảo đảo một cái cả người liền ngã xuống sàn nhà bằng gạch men sứ.