Long Đình Đình cũng hướng Tần Phong nói, ông ngoại, lên đường bình an.
Tần Phong vui mừng gật đầu, ngước mắt nhìn Long Đình Đình, nói: "Đình Đình, chuyện Hải Thành bên kia, chờ đứa nhỏ lớn hơn một chút, không cần vội vàng. Đầu xuân năm sau lại quyết định. "
"Vâng, con đã biết, ông ngoại đi đường nên chú ý một chút, về đến nhà thì gọi điện thoại cho chúng con, chúng con muốn biết ông ngoại đã đến nhà an toàn."
Long Đình Đình đối với sự tình liên quan đến Hải Thành trên cơ bản đã có quyết định. Tối hôm qua cô đã cùng Mặc Diệu Dương thương lượng, chờ đến đầu xuân sẽ qua đó xem xét tình huống một chút. Còn việc khác...
Tần Phong mỉm cười gật đầu, sau khi lên xe liền khoát tay với hai người họ.
Xe chậm rãi chạy ra khỏi cổng nhà tổ của nhà họ Mặc, nhanh chóng đi về phía sân bay nội thành.
Mặc Diệu Dương nhìn chăm chú vào đèn pha ở đuôi xe, qua một lúc lâu mới quay đầu lại. Ôm lấy vòng eo mềm mại của cô, nói: "Quay về thôi, bên ngoài nổi gió rồi".
"Ừm". Long Đình Đình nắm lấy bàn tay to lớn của người đàn ông, hai người trở lại Thủy Sam Uyển.
Hai người vừa bước vào đại sảnh liền thấy Mặc Viên Bằng đang ngồi trong nhà
"Ông nội, sao người lại tới đây?" Long Đình Đình hơi kinh ngạc. Cô đi đến bên cạnh ông, nói:"Người có chuyện gì cứ trực tiếp để người hầu tới thông báo là được rồi, người tự mình đến đây, cũng không sợ mệt nhọc sao."
Dù sao từ Thủy Sam Uyển đến nơi ở của ông vẫn cách nhau một đoạn.
Mặc Viên Bằng mỉm cười lắc đầu, nói:"Cũng không có gì đáng ngại, cứ coi như là ta đi ra ngoài tản bộ một chút. Ta tìm Diệu Dương để bàn một chút chuyện." Nói xong, nhìn về phía Mặc Diệu Dương.
Long Đình Đình thấy thế, cười nói:" À, vậy được rồi, hai người cứ bàn chuyện, con đi lên lầu xem bé con một chút." Nói xong lại phân phó mẹ Dung chiếu cố dưới lầu, mình thì đi đến phòng của con.
Mặc Viên Bằng sau khi Long Đình Đình rời đi, vẻ hòa ái trên mặt mới thoáng lui một chút, chuyển sang bộ dáng nghiêm túc, nói:"Diệu Dương, lão Tần đến thành phố G vào lúc nào"
Mặc Diệu Dương nói: "Vào hôm qua, chính ông ấy cũng nói là hôm qua."
"Thật sao?" Mặc Viên Bằng nhướng mày, trong mắt mang theo vẻ sắc bén nhìn cháu của mình.
Mặc Diệu Dương cùng ông giằng co vài giây, sau đó cúi đầu nói: "Ông nội, nếu người đã biết, vì sao còn muốn hỏi con!"
Mặc Viên Bằng khẽ giật mình, "Ông ta quả nhiên đã tới đây từ sớm, bọn con cũng đã tự mình gặp mặt."
Thì ra Mặc Viên Bằng chỉ mới hoài nghi, buổi tối hôm qua ông lăn qua lộn lại không ngủ được, luôn cảm thấy việc Tần Phong đột nhiên đến đây đúng là không hợp với lẽ thường. Phải biết rằng, người này đã hơn 20 năm không đặt chân đến thành phố G, từ sau cái chết của Tần Nhan, Ông ta cũng đã có hơn 20 năm không bước vào nhà họ Mặc một bước.
Hôm nay đột nhiên đến đây, hơn nữa còn rất quen thuộc con đường đến ?
Ông ta dù sao cũng đã lớn tuổi, trí nhớ chắc chắn sẽ suy giảm. Huống hồ đã hơn 20 năm không đi qua chỗ này. Hơn nữa, trong khoảng thời gian 20 năm, thành phố G cũng đã phát triển và thay đổi rất nhiều so với trước kia, thậm chí các con đường cũng đều đã đổi tên, mà ông ta lại không đi sai đường.
Đây là điểm làm cho Mặc Viên Bằng cảm thấy hoài nghi.
"Vâng." Mặc Diệu Dương cũng không có ý định che giấu.
Quả nhiên! Đúng với những gì Mặc Viên Bằng suy đoán, Tần Phong khẳng định không chỉ lén lút đi gặp Mặc Diệu Dương một lần, mà chắc chắn ông ta đã gặp rất nhiều lần. Bất quá, cho đến bây giờ, ông cũng đã từng này tuổi, chuyện này cũng không khiến cho ông cảm thấy phiền não hay tức giận.
Có lẽ ông đã xem nhẹ rất nhiều chuyện, chẳng qua là chỉ cảm thấy thổn thức không thôi.
Ông chậm rãi gật đầu, nói: "Đổi lại là ta, nếu con gái bảo bối của mình lại chết một cách không rõ ràng ở nhà con rể, là ta thì ta cũng sẽ tuyệt đối không đạp cửa bước vào nửa bước.."
Kỳ thật, nguyên nhân cũng không phải chỉ đơn thuần là do cái chết của Tần Nhan.
Vào 20 năm trước, chuyện này gây ra ầm ĩ tương đối lớn. Mặc Viên Bằng cứ nghĩ sẽ thay Tần Nhan giải oan, thế nhưng một mặt đây là con ruột mình, mặt khác lại là danh dự trăm năm của nhà họ Mặc, ông không thể cứ như vậy để nó bị hủy hoại trong chốc lát.
Cho nên, ông biết rõ trong lòng Tần Phong luôn vì chuyện này mà đau nhức, nhưng cũng không thể không dùng quyền lợi cùng thế lực của gia tộc Mặc thị cưỡng chế đem chuyện này áp xuống.
Ông vẫn vĩnh viễn không thể quên được, Tần Phong năm đó vỗ bàn đứng dậy, giận dữ chỉ vào chóp mũi ông, quát lớn: " Nhà họ Tần chúng tôi từ đây cùng nhà họ Mặc các người ân đoạn nghĩa tuyệt, cả đời này tuyệt đối sẽ không qua lại với nhau!"
Bây giờ suy nghĩ lại một chút, cách làm của chính mình lúc trước thực sự là quá ép người. Vì thế, cũng không trách đã nhiều năm trôi qua ông vẫn luôn cảm thấy không thể yên lòng.
"Ông ta hiện tại vẫn hận ta... Hận nhà họ Mặc chúng ta... Hận quyết định cùng cách làm lúc đó của ta... ôi..." Mặc Viên Bằng thở dài một tiếng, có chút thổn thức, một lời khó nói hết.
Mặc Viên Bằng nói: "Ông ngoại hiện tại.. đang gặp chút khó khăn."
Mục Viên Bằng đột nhiên mở to mắt, nói: "Khó khăn gì?" trong lòng ông âm thầm hạ quyết tâm, mặc kệ nhà họ Tần gặp khó khăn gì, nhà họ Mặc đều sẽ giúp đỡ hết sức mình. Không vì cái gì khác, coi như là do chuyện năm đó nhà họ Mặc của bọn họ thiếu nợ nhà họ Tần!
Mặc Diệu Dương cau mày, nói ra mục đích lần này Tần Phong đi đến thành phố G, đồng thời cũng nói ra thái độ của Đình Đình.
Mặc Viên Bằng nghe xong, phân tích nói: "sở dĩ Lão Tần làm như vậy, kỳ thật cũng là tạm thời muốn đem nhà họ Tần giao lại cho vợ chồng các con quản lý. Dù sao đứa trẻ còn nhỏ như thế , không thể nào giao cho bé con được."
Mặc Diệu Dương gật đầu, điểm này anh cũng rất rõ ràng.
"Nhưng đối với cách làm của Đình Đình, ta rất đồng ý. Diệu Dương, không có người mẹ nào, nguyện ý trơ mắt nhìn con mình qua bên đó phải sống một cuộc sống thấp thỏm đề phòng." Mặc Viên Bằng nói.
Mặc Diệu Dương từ chối đưa ra ý kiến.
"Bây giờ đứa trẻ còn nhỏ, lão Tần muốn cho các con tiếp nhận, tương lai khi ông ta cưỡi hạc qua tây thiên rồi, một bản di chúc là có thể đem nhà họ Mặc liên luỵ vào. Mà đợi đến lúc đứa trẻ trưởng thành, lại đến tiếp nhận phần di chúc này. Tuy là nói như vậy nhưng nhà họ Tần từ trước đến nay nhiều năm như vậy, bên trong cũng đã bấp bênh hung ác. Chuyện này, không được tốt lắm."
Mặc Viên Bằng nhíu mày. Đột nhiên, buông lỏng mi mắt, nói: "Con đang nghĩ tới cái này."
Mặc Diệu Dương nhìn ông: "Ông nội, người đang nghĩ tới điều gì."
"Thời điểm Vân Lang còn bọc tã lót liền được ta dẫn tới nhà họ Mặc nuôi dưỡng, hơn 20 năm qua nó chưa hề rời khỏi đây nửa bước, nó đối với ta giống như là phụ mẫu tái sinh, đầy kính trọng. Nói trắng ra là, ta cũng một mực coi nó là đứa trẻ mà mình tận tay nuôi dưỡng! Ta muốn nó vì ta vì nhà họ Mặc mà lấy danh nghĩa con nuôi của ta ,tiếp nhận nhà họ Tần, đợi cho đứa trẻ kia trưởng thành, nếu nó muốn giao lại thì chúng ta cứ tiếp nhận, nếu như không muốn vậy liền để nó tiếp tục đảm nhận..."
Mục Viên Bằng còn chưa nói xong, ánh mắt của Mặc Diệu Dương đã sáng lên.
Nhưng mà, rất nhanh lại phát sinh vấn đề mới: "Thế nhưng là... con nuôi của nhà họ Mặc lại kế thừa cơ nghiệp của nhà họ Tần. Sợ rằng người của nhà họ Tần sẽ không phục."
Mặc Viên Bằng cười lanh, nói: "Con cho rằng, nếu là các con kế thừa, bọn họ sẽ không phản đối? Cũng như nhau thôi, chỉ cần người kế thừa không phải là bọn họ, thì sẽ xuất hiện nhiều lời kháng nghị khác nhau.."
Mặc Diệu Dương gật đầu, nói: "Chỉ là không biết Vân Lang, anh ta có nguyện ý hay không ."
Mặc Viên Bằng vẻ mặt ngập ngừng, nói:" Đúng vậy! đứa trẻ này, trên người gánh vác không ít chuyện. Tốt nhất nên cùng nó nói chuyện, nếu nó nguyện ý thì tốt rồi. Chỉ sợ nếu nó không đồng ý, chúng ta cũng không thể ép buộc nó!"