Vân Diệp nhìn người phụ nữ đang vội vàng chạy đi, không khỏi lẩm bẩm trong lòng.
Đột nhiên, trong lòng lóe lên một chút cảm xúc.
Nhất định là anh ta đã nhận nhầm người rồi! Người phụ nữ đó không phải Long Đình Đình, mặc dù hai người có khuôn mặt gần giống nhau. Tuy nhiên, so với giọng nói của Long Đình Đình, giọng nói của người con gái này thiếu điểm đặc biệt. Điều quan trọng nhất là Long Đình Đình hiện giờ đang mang thai, lẽ ra bụng phải to hơn nhiều.
Anh vò đầu bứt tai, xem ra dạo này anh quá nhớ nhung người phụ nữ ngốc nghếch kia, nên mới nhận nhầm người khác là cô…
Người phụ nữ trên đường còn đang hoảng sợ tột độ, vừa trở về biệt thự ở ngoại ô của mình đã chạy vào ôm chầm lấy Mặc Diệu Lương.
“Diệu Lương…” Cô ngẩng đầu lên, nét mặt lộ rõ vẻ sợ hãi.
“Em yêu, em sao vậy? Có chuyện gì mà trông em hoảng sợ vậy?” Diệu Lương ôm cô vào lòng.
Người phụ nữ này đã nói dối anh, cô ta nói tưởng anh bỏ đi nên mới hốt hoảng chạy về đây. Cô ấy không thể nói ra chuyện vừa rồi mình đi mua sắm ở các của hàng xa xỉ trong thành phố, bởi vì Mặc Diệu Lương đã nói rồi, không cho phép cô lộ mặt ở nơi công cộng.
“Em yêu, em quyến rũ như vậy, làm sao anh nỡ rời bỏ em được…” Mặc Diệu Lương nhếch miệng đầy gợi cảm, bế cô lên rồi sải bước về phía phòng ngủ…
Long Đình Đình đi kiểm tra sức khỏe định kỳ, tài xế lái xe đến trước cổng Bệnh viện Chăm sóc sức khỏe bà mẹ và trẻ em uy tín nhất thành phố G. Mẹ Dung dìu cô bước vào trong.
Lịch hẹn với chuyên gia đã được đặt sẵn từ trước, quá trình kiểm tra xong xuôi, cả hai mẹ con đều khỏe mạnh. Long Đình Đình bước ra ngoài, mẹ Dung thấy vô cùng lo lắng, dìu cô và hỏi cô một câu hỏi đầy bí ẩn: “Bác sĩ đã nói giới tính thai nhi là gì chưa?”
Long Đình Đình cười nhẹ nói: “Mẹ Dung, bây giờ các bệnh viện lớn đều không cho phép kiểm tra giới tính thai nhi. Lẽ nào nếu nó là con gái thì tôi sẽ bỏ nó sao.”
“Cũng không thể nói như thế được, nhưng nếu như là con trai, thì không phải sẽ tốt hơn sao, ít nhất thì trong lòng cũng có thêm sức mạnh. Dù sao nhà họ Mặc cũng là một gia tộc lớn.”
Những lời mà mẹ Dung nói quả thực là vì muốn tốt cho Đình Đình. Sinh ra trong một gia đình đông con như nhà học Mặc, đẻ được một người con trai coi như cũng có thứ để bảo đảm rồi. Tuy nhiên, có con trai hay con gái, tất cả đều do người đàn ông quyết định.
Long Đình Đình biết rằng, có giải thích với mẹ Dung thì bà ấy cũng không hiểu. Cô chỉ biết cười, cũng không nói thêm gì cả.
Khi hai người đi đến chỗ rẽ, một bóng người đột nhiên lao tới, suýt chút nữa va vào Long Đình Đình. Cô nhìn lên, hóa ra là Mặc Diệu Dương.
Người đàn ông nắm lấy tay cô, gấp gáp nói: “Vợ à, anh không có nhiều thời gian, chỉ nói được với em vài câu thôi. Mẹ Dung, bà ở đây quan sát nhé.” Nói xong, anh kéo Long Đình Đình xuống hầm trú ẩn an toàn.
Người đàn ông bước lên bậc thềm, ngồi trên nền đất lạnh lẽo, sau đó vẫy tay rồi lại vỗ vào chân mình.
Long Đình Đình nhìn anh, chân không chút cử động.
Mặc Diệu Dương cong môi, kéo cô lại phía mình, để cô ngồi trên đùi mình một cách thoải mái, còn bản thân thì ngồi bệt xuống đất.
“Em à, mấy ngày này, khiến em phải chịu ấm ức rồi!” Người đàn ông ôm lấy eo cô, áp tai vào bụng cô, lắng nghe gì đó, rồi lại ngẩng đầu hỏi: “Tiểu tử thối có đạp em không?”
Long Đình Đình lườm anh một cái, nói: “Anh mới là tiểu tử thối, không được phép nói con em như vậy.”
Mặc Diệu Dương nghe xong có chút thất vọng: “Sao chứ? Là con trai thật sao, chứ không phải con gái à?”
“Sao? Anh ghét bỏ con trai em đúng không?”
“Đương nhiên là không rồi, anh sao dám chứ.” Mặc Diệu Dương nắm lấy tay cô, đưa lên miệng ra sức hôn rồi lại hôn. Như vậy vẫn chưa đủ, hôn xong lại ngửi mu bàn tay và lòng bàn tay cô.
Nỗi nhớ đầy vơi được thể hiện trọn vẹn vào lúc này. Long Đình Đình không nhịn được mà rút tay ra, chỉ biết sẽ như thế này. Đột nhiên có chút hoài niệm lại cuộc sống bình dị trước đây, tuy không có nhiều của ăn của để nhưng ít ra cũng yên bình và tĩnh lặng.
Đâu có giống như bây giờ, cứ lúc thăng lúc trầm, sớm muộn gì cũng hứng chịu cái chết!
“Vợ à, anh nghĩ, nếu như là con gái, nhất định sẽ vừa xinh đẹp, vừa thông minh, vừa dịu dàng giống như em.”
Long Đình Đình liếc nhìn anh một cái, sau đó nhẹ giọng nói: “Đúng là đồ ba hoa.”
Khóe miệng Mặc Diệu Dương khẽ nhếch lên, sau đó dùng giọng điệu bình thường nói chuyện với cô: “Em à, anh muốn nói với em chuyện này, em đừng sợ nhé.”
Hai tay Long Đình Đình ôm lấy cổ người đàn ông, ngăn không để mình ngã xuống. Cô hỏi anh: “Chuyện gì vậy?”
Thực ra cô sớm đã đoán ra được lai lịch không rõ ràng của người phụ nữ kia rồi, và tất cả những chuyện mà Mặc Diệu Dương làm đều có lý do của anh. Cũng may là những chuyện như này trước đây cô đã từng trải qua rồi, nếu không, cô chắc chắn bị làm cho tức chết.
Cô cũng giả vờ cùng anh ‘diễn kịch’, đóng vai một người phụ nữ đáng thương và ngoan cố, diễn nốt vở kịch đến cùng!
“Vợ à, người phụ nữ tên Ôn Lam đó…Anh nghi ngờ cô ta là Mạnh Yến San!”
“Anh nói gì cơ?” Long Đình Đình ngẩn người! “Ý anh là…Yến San chưa chết?”
Mặc Diệu Dương gật đầu, sau đó lại lộ ra vẻ bối rối, “Anh vẫn chưa dám chắc chắn. Nhưng cảm giác mà cô ấy mang đến, còn nữa…anh cũng không thể nói rõ được, bao gồm cả những hành động nhỏ hàng ngày của cô ấy, tất cả đều giống hệt Yến San.”
Long Đình Đình nhướn mày, trầm tư suy nghĩ: “Lúc đó chính mắt em đã nhìn thấy Yến San chìm trong biển lửa mà. Lửa to như vậy, mọi thứ nổ tung, người bên trong gần như không có cơ hội sống sót. Tuy nhiên, đến nay chúng ta vẫn chưa tìm thấy xác của Yến San, đây cũng là một điểm đáng nghi.”
“Không sai.” Mặc Diệu Dương gật đầu, nhớ lại lúc ra nước ngoài để tìm Yến San, có biết bao nhiêu trở ngại cản trở. “Sau khi anh vội vàng chạy tới nơi xảy ra vụ việc, nơi này đã được cảnh sát địa phương dọn dẹp sạch sẽ hết rồi. Tất cả các xác chết bị cháy đen đều đã được xác định danh tính, chỉ có Yến San là chưa tìm thấy.”
“Chuyện này càng đáng chú ý hơn. Theo lý mà nói, trong trường hợp không có người nhà xác nhận, bên phía cảnh sát không được phép đem người chết đi hỏa thiêu.”
“Vậy nên, người tên Ôn Lam này, hơn 80% là Yến San. Tuy rằng bây giờ cô ấy đã thay đổi diện mạo, thậm chí cả ngoại hình cũng thay đổi khác trước…Nhưng, vợ à, anh quen Yến San mười mấy năm rồi, anh có thể thân thuộc đến mức có thể ngửi ra được hơi thở tỏa ra xung quanh Yến San.”
Những lời của Mặc Diệu Dương không hề khiến Long Đình Đình cảm thấy khó chịu.
Họ là những người đồng đội kề vai sát cánh bên nhau, những người hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau…Thân thuộc đến mức như vậy, cũng là chuyện bình thường. Cũng giống như bản thân cô và Mạc Ninh Thanh, hai người đều đã thân quen với hơi thở của nhau.
“Nhưng tại sao cô ấy lại phải giấu những chuyện này?” Long Đình Đình cảm thấy khó hiểu. “Lẽ nào vì muốn trả thù chúng ta sao? Nhưng, vụ cháy đó cũng không phải do chúng ta gây ra, cũng chẳng phải chúng ta đứng trơ trơ nhìn cô ấy chết cháy mà không cứu.”
“Khả năng cao là cô ấy đã bị thay đổi diện mạo và bị tẩy não. Tất cả những ký ức trong quá khứ đều không còn nữa, cô ấy đã trở thành vũ khí của bọn chúng.” Giọng Mặc Diệu Dương có chút đau đớn.