Sau khi Long Đình Đình và Mạc Ninh Thanh đi ra khỏi phòng, lập tức Mặc Diệu Dương cũng đi ra.
Anh đứng ở trước mặt của Long Đình Đình, trên mặt có chút ý giận, nhưng giọng điệu vẫn rất nhẹ nhàng: “Tại sao em lại ở đây?”
“Em… Em cùng với Tiểu Thanh ra ngoài ăn cơm.” Long Đình Đình trả lời.
Sau đó, cả hai người đều im lặng.
Cuối cùng, Mặc Diệu Dương gật đầu nói: “Anh đang ăn cơm cùng với mấy đối tác của công ty.”
“Vâng, em biết rồi, vậy em sẽ không quấy rầy anh nữa.” Long Đình Đình vội vàng gật đầu, cẩn thận che chở lấy mối quan hề hoà bình giữa hai người.
Sắc mặt của người đàn ông quá bình tĩnh!
Điều này khiến cho Long Đình Đình cảm thấy, có phải bầu không khí giữa hai người họ quá kì lạ hay không. Tay của cô vội vàng che lấy bụng, giọng điệu có chút xúc động, vội vàng nói: "… Em không có ý gì cả… Chỉ vừa vặn đi ngang qua đây thôi. Sau đó, lại thấy hai người ở cùng một chỗ… Cho nên…”
Mặc Diệu Dương nói: “Anh đưa em về.”
“Không, không cần… Anh cứ bận việc đi…” Long Đình Đình cũng không biết vì sao, mà trong lòng cô lại sinh ra một suy nghĩ đáng sợ.
Ý nghĩ này, giống như gió xuân quét qua ngọn cỏ nhỏ, khiến chúng liều mạng sinh trưởng.
“Anh đã gọi lái xe đến, đưa em trở về.” Mặc Diệu Dương nói một lần nữa, sắc mặt cũng đã dịu lại: “Ở đây anh còn có việc, tạm thời không thể đi được.”
Long Đình Đình cũng hơi mỉm cười, chỉ là nụ cười này lại giống như cố gắng trưng ra: “Em và Thanh ăn cơm ở đây xong rồi hãy đi.”
Mặc Diệu Dương bình tĩnh nhìn cô, Mạc Ninh Thanh ở bên cạnh đang bị doạ đến mức không dám thở mạnh. Cuối cùng, Mặc Diệu Dương vẫn đồng ý.
Mạc Ninh thanh và Long Đình Đình đi sang một phòng ăn khác.
Sau khi cô ngồi xuống, vô cùng áy náy nói: “Đình Đình, thật xin lỗi, đều là do tớ quá nóng vội. Không biết vừa rồi… ôi, một bữa ăn đang êm đẹp lại bị người khác quấy rầy, đổi lại là tớ, thì tớ cũng sẽ tức giận.”
Long Đình Đình ngậm miệng, không nói gì cả.
Mạc Ninh Thanh thở dài một hơi, nói: “Thế nhưng mà… Đình Đình, tớ vẫn cảm thấy Ôn Lam kia có vấn đề. Lúc ở trước cửa lớn của Mặc Thị, tớ thấy cô ta quá mức chủ động với Mặc Diệu Dương.”
“Tớ cảm thấy, Mặc Diệu Dương chỉ là lễ phép đối xử mà thôi, cũng không có…”
“Được rồi, Ninh Thanh, cậu đừng nói nữa.” Kỳ thật nội tâm của Long Đình Đình đã sớm loạn như ma, chỉ là ở mặt ngoài cô cố giả bộ bình tĩnh mà thôi.
Cô vốn định cẩn thận chải chuốt lại cảm xúc một chút, vì sao vừa rồi cô lại có cảm giác đáng sợ như vậy.
Là bởi vì… sợ mất đi sao?
Rất nhanh, đồ ăn đã gọi lần lượt được đưa ra. Nhưng sau khi trải qua tình huống bất ngờ như vừa nãy, khẩu vị của Long Đình Đình cũng không còn nữa. Mà Mạc Ninh Thanh, cũng không có hứng ăn lắm. Cả hai người đều cố gắng bỏ qua cảm xúc vừa nãy.
“Ồ, cái đầu cá của nhà này chính là món ăn đặc sắc nhất. Đình Đình, cậu nhất định phải nếm thử.” Mạc Ninh Thanh đột nhiên nói, cầm lấy đũa, kẹp một miếng thịt cá đặt ở trong bát của Long Đình Đình.
Nói chung là khẩu vị của cô cũng giống như nhai sáp vậy.
Bên trong miệng nhai đồ ăn, thế nhưng lại không có mùi vị gì cả… Thật vất vả, hai người mới có thể ăn qua loa bữa ăn này. Sau khi hai người buông đũa xuống, mới phát hiện, hoá ra đồ ăn ở trên bàn, dường như không hề thay đổi.
Mạc Ninh Thanh vội vàng đứng dậy nói: “Đình Đình, cậu cứ ngồi ở đây, tớ đi tính tiền.”
Long Đình Đình đang đầy bụng tâm sự khẽ gật đầu, trong mắt đều là sự buồn bã vắng vẻ…
Đêm đó, Mặc Diệu Dương đến cả cơm tối cũng không trở về ăn.
Long Đình Đình tuỳ tiện ứng phó, rồi quay về phòng.
Không biết vì sao cô lại thành như vậy? Cô giống như đã đánh mất hết sức lực. Giống như, người chồng đang phấn đấu làm việc có hồng nhan tri kỉ ở bên ngoài, còn người vợ ở nhà đang mang thai, bởi vì một ít nguyên nhân, chỉ có thể nén giận, đến cả hỏi cũng không dám hỏi.
Vì sao lại biến thành như vậy?
Chẳng lẽ không phải là cô nên lớn tiếng chất vấn, vì sao anh lại ở cùng một chỗ với người phụ nữ đó? Không phải là không quen biết sao? Vì sao lại ăn cơm cùng với cô ta? Vì sao ngay cả cô cũng không thể vào công ty của anh. Thế nhưng, một câu cô cũng không dám hỏi. Không phải là bởi vì không muốn hỏi. Mà là vì không thể hỏi được.
Cứ như vậy suy nghĩ miên man, Long Đình Đình không để ý đã tiến vào trong giấc mộng. Trong lúc mơ mơ màng màng, nói chung cảm giác đã rất muộn rồi, lúc này cô mới cảm nhận được có cái ôm ấm áp ở phía sau lưng.
Cô khẽ cử động thân thể, lại nghe thấy một âm thanh dịu dàng lại trầm ấm truyền đến bên tai mình.
“Em yêu , ngủ đi.” Là giọng nói của Mặc Diệu Dương.
“Anh… Vì sao anh về muộn như vậy?” Long Đình Đình xoay người, quên đi sự không thoải mái của buổi sáng, thì thầm nói.
“Có bữa tiệc ở buổi tối, không thể từ chối được.”
Ý thức của cô lại mơ màng, Long Đình Đình tiến vào mộng đẹp…
Mấy ngày này, giấc ngủ của Long Đình Đình luôn rất tốt, bởi vì nguyên nhân là do thời gian của thai kì càng ngàng càng dài. Mỗi sáng khi cô tỉnh lại, thì người đàn ông cũng đã không ở bên cạnh.
Mà khoảng thời gian này, hình như Mặc Diệu Dương rất bận rộn, nhiều việc. Thường xuyên đi sớm về khuya, càng nhiều lúc không thể trở về cùng ăn cơm với cô được.
Long Đình Đình dùng xong bữa sáng, chuẩn bị đi ra vườn hoa của nhà chính để đi bộ như thường ngày. Hành động của cô đã có chút bất tiện, không thể đi bộ nhanh như trước được nữa.
Ở cổng nhà truyền đến âm thanh thảo luận, nói chuyện của người hầu, Long Đình Đình có vẻ hiếu kì, liền đi đến.
“Có chuyện gì sao?” Long Đình Đình hỏi.
Mấy người làm kia thấy cô, nói: “Là cô Cốc, cô ấy lại đến cổng náo loạn, nói muốn gặp cậu hai.”
“Tháng này cô ấy cũng đã đến nhiều lần rồi, thật sự là, đuổi cũng không chịu đi.”
Cốc Nhược Lâm lại đến. Hơn nữa, nghe người hầu nói là tháng này cô ta đã đến nhiều lần rồi, vì sao cô không biết? Xem ra, khoảng thời gian này, cuộc sống của cô trôi qua cũng quá an nhàn, thanh thản rồi, không hỏi đến mấy việc vặt ở trong nhà.
“Hiện tại cô ta đang ở đâu?” Long Đình Đình dự định muốn đi xem cô ta một chút.
Dù sao, từ sau khi cô ta bị bắt cóc lần đầu tiên, Long Đình Đình cũng chưa thấy cô ta nữa. Lần này, cô rất muốn hỏi Cốc Nhược Lâm, chuyện ở trong video kia là như thế nào.
Sau khi Long Đình Đình xuống xe, liền thấy quả thật Cốc Nhược Lâm đang đứng ở ngoài cổng sắt.
Sau khi cô ta nhìn thấy Long Đình Đình, trong đôi mắt của Cốc Nhược Lâm tràn đầy sự độc ác. Cô ta lạnh lùng liếc qua Long Đình Đình, lạnh lùng nói: “Sao cô lại đến đây?”
Long Đình Đình cười nhạt một tiếng: “Khoảng thời gian này, cô luôn đến cửa nhà tôi, mà tôi là chủ nhân của nhà này, vì sao lại không thể đến đây?”
Sắc mặt của Cốc Nhược Lâm thay đổi, lập tức nói: “Tôi là đến tìm Diệu Dương, không phải đến tìm cô.”
“Diệu Dương là chồng của tôi, tôi là vợ của anh ấy. Mặc kệ là ai đến tìm anh ấy, tôi đều có quyền hỏi.” Long Đình Đình khẽ nhếch lông mày lên.
Con mắt của Cốc Nhược Lâm liếc nhìn về bụng dưới đã lộ ra của Long Đình Đình, đáy mắt của cô ta mang theo sự hâm mộ và sự thù hận, nghiến răng nghiến lợi nói: “Cô cứ kiêu ngạo đi, bây giờ tôi đã xuống đài, cũng là thời điểm cô có thể vui vẻ bỏ đá xuống giếng nhất. Cẩn thận sau khi đứa con hoang này của cô ra đời, tôi sẽ tự tay bóp chết nó!”