An Đình Đình hơi ngẩng đầu, nhìn về phía đó.
Chỉ thấy Quan Bá Thiên mặt mày lạnh lùng nghiêm túc, cặp lông mày mang theo sự uy nghiêm không ai dám động vào, bước chân ổn định, đi vào vị trí bị cáo của mình.
Sau khi ông ta ngồi xuống, Quan Bá Thiên cố tình liếc nhìn về phía đám An Đình Đình đang ngồi. Sự khinh thường trong mắt, thấy rõ ràng. Nhất là hai mắt của đó của ông ta, sắc bén như chim ưng.
Tâm tư của người đàn ông này, thật ra có thể dùng âm trầm, cay độc mà hình dung. Ông ta không thể giống như Mặc Cảnh Sơn, chỉ biết chơi kiểu thông minh vặt. Tại sao ông ta cho rằng mình thắng chắc được chứ?
An Đình Đình không khỏi nhìn trộm Mặc Diệu Dương. Phát hiện anh vẫn điềm tĩnh dửng dưng, sắc mặt rất bình thường. Dường như không vì sự ngông cuồng của Quan Bá Thiên mà cảm thấy có cảm xúc khác lạ.
Phiên tòa chính thức bắt đầu.
Luật sư bào chữa của hai bên giống như nước với lửa.
Từ đầu đến cuối, Quan Bá Thiên bị kiện thì lại thản nhiên từ đầu đến cuối. Mà bên tai của An Đình Đình còn thấp thoảng nghe thấy người nhà của người chết ở phía sau liên tục khóc thút thít.
Kết quả khiến An Đình Đình có hơi sửng sốt. Vậy mà thua rồi.
Khi kết thúc, An Đình Đình nhìn thấy bộ dạng ngạo nghễ tự đắc của Quan bá Thiên. Ông ta dẫn một đám người đi đến trước mặt Mặc Diệu Dương. Ánh mắt rất khinh thường quét anh từ trên xuống dưới, giọng nói rất trêu tức.
“Như thế nào cháu trai? Tôi đã nói với cậu rồi, tiết kiệm sức lực về nhà sống những ngày thoải mái với vợ con đi mà không chịu nghe? Cậu cứ muốn đấu với tôi, hà tất gì phải thế.”
Đột nhiên, ông ta bỗng nghiêng người áp sát, giọng nói mặc dù đè rất thấp, nhưng lại khiến mấy người bên cạnh với An Đình Đình nghe thấy.
“Tôi bây giờ nói cho cậu biết, người là do tôi giết, cậu có thể làm như gì tôi?... Ha... ha ha...”
Quan Bá Thiên cất tiếng cười mà đi. An Đình Đình tức giận không thôi, cắn chặt môi dưới, hai tay siết thành nắm đấm. Nếu không phải Mặc Diệu Dương nắm chặt tay của cô, cô thật sự nuốt không trôi cục tức này. Nhất định phải xông tới, quăng cho hai cái tát đau điếng.
Bước vào khoang xe, An Đình Đình thật sự bực bội không thôi.
Nhưng, nhìn thấy sắc mặt của bọn họ ai ai cũng điềm nhiên khác thường, hoàn toàn không giống bộ dạng lửa giận ngập trời của người thua!
Cô nghi ngờ nhìn Mặc Diệu Dương: “Rốt cuộc chuyện là sao?”
Khóe môi của Mặc Diệu Dương nhếch lên, nói: “Không có chuyện gì? Chúng ta thua rồi mà thôi.”
Không ngờ, câu trả lời của anh lại dửng dưng như thế.
Mắt của An Đình Đình mở to, trên gương mặt thanh tú thoát tục viết đầy sự khó tin. Anh nếu đã sớm dự liệu được hôm nay nhất định sẽ thua, tại sao còn muốn đến đây trong kiểu kinh động mọi người thế? Điều này há không phải có hơi tự lấy đá đập vào chân mình sao? Rất không hiểu.
Nhưng, thấy trên mặt của mấy người không có bất kỳ thần sắc khác thường nào... không đúng. Trong này chắc chắn có chuyện. Căn cứ theo sự hiểu biết của An Đình Đình đối với đám người Mặc Diệu Dương, bọn họ không có nắm chắc 100% tuyệt đối không thể làm ra cái loại chuyện vô lý này.
Quả nhiên, chỉ thấy Tiêu Quân mỉm cười trước tiên. Anh ta giải thích: “Đình Đình, thật ra chúng tôi cố tình thua ông ta.”
An Đình Đình suy nghĩ kỹ lại, sau đó nói: “Các anh muốn cố ý thua là để ông ta đắc ý mà lơ là, tiếp theo các anh còn có đại động tĩnh gì?”
Tiêu Quân gật đầu, mỉm cười không nói.
Quý Đình Kiêu di chuyển ánh mắt, liếc nhìn cô.
Mặc Diệu Phong cũng gật đầu, không nói chuyện.
Mặc Diệu Dương nhếch môi, đột nhiên, như chốn không người mà hôn lên má cô, khen: “Bảo bối, em thật thông minh.”
“...”An Đình Đình lập tức đỏ mặt.
Người đàn ông này, thật sự ân ái hoàn toàn không màng hoàn cảnh mà!
Ô tô khi chạy được nửa chặng, đám người Quý Đình Kiêu xuống xe trước, mà Mặc Diệu Phong, Mặc Diệu Dương và An Đình Đình đi gặp Tần Phong.
Sau khi hỏi một phen, chính thức đi vào vấn đề chính.
Tần Phong nói: “Đoán chắc tên Quan Bá Thiên đó bây giờ đang rất đắc ý.”
“Còn không phải sao? Khi ở tòa thì đã vểnh đuôi rồi.” Mặc Diệu Phong đứng ở bên bàn trà, ngón tay thon dài vuốt ve chiếc chén, đưa đến tay của Tần Phong: “Ông ngoại, uống trà.” Tần Phong khẽ mỉm cười nhận lấy, sau đó nhìn Mặc Diệu Dương.
“Đâu chỉ là vểnh, theo cháu thấy, thật sự là vểnh lên trời rồi.” Mặc Diệu Dương mỉa mai nói.
“Ha ha.” Ba người đàn ông bật cười.
“Theo tiếp, cháu sắp xếp như thế nào?” Tần Phong hỏi.
Mặc Diệu Dương cũng nhấp một ngụm trà, nhếch miệng: “Tối trước tiên đăng tin khôi phục, ngày mai chính thức thả bằng chứng. Khiến ông ta trong lúc bất tri bất giác đã bị chứng cứ bao vây, muốn trốn cũng khó.”
Tần Phong gật đầu. Mặc Diệu Phong đi đến bên cạnh TV, mở TV lên, điều chỉnh đến kênh tin tức hiện tại.
Quả nhiên, Quan Bá Thiên đối diện với ống kính, lại bắt đầu diễn ông ta lo cho nước cho cho dân, hình tượng người tốt công chính liêm minh.
“Thấy ông còn có thể đắc ý được bao lâu.” Tần Phong khinh thường thu hồi ánh mắt.
Trước khi đi, Tần Phong đột nhiên nói với Mặc Diệu Phong: “Tiểu Phong, Tú Nhi mấy ngày nữa chắc sẽ đến thành phố G thăm cháu.”
Tú Nhi? Tú Nhi đó. An Đình Đình vẫn là lần đầu tiên nghe nói đến cái tên này, nhất định là cô gái. Cô ngẩng đầu nhìn Mặc Diệu Phong. Chỉ thấy tên gương mặt đẹp trai của Mặc Diệu Phong, vụt qua thần sắc phức tạp.
Quay về Thủy Sam Uyển, An Đình Đình bèn hỏi cô gái tên Tú Nhi đó.
Mặc Diệu Dương nói: “Ừm, là cô bé mà ông ngoại nhận nuôi. Hôm nay chắc 22 tuổi? Lúc nhỏ từng cùng ông ngoại đến Thủy Sam Uyển.”
“Ồ.” An Đình Đình gật đầu, không hỏi nhiều nữa.
“Bảo bối, nghỉ ngơi sớm đi, ngày mai còn phải có việc.” Mặc Diệu Dương dịu dàng nói.
“Ừm.” An Đình Đình gật đầu.
Mặc Diệu Dương thật sự rất bận, luôn luôn bận rộng ở trong phòng sách cả đêm.
An Đình Đình vốn dĩ không biết, chỉ tưởng rằng tối anh sẽ không ngủ ở trong phòng. Nhưng khoảng 10 giờ, cửa vang lên tiếng gõ khẽ khàng. Cô nghi ngờ đứng dậy, mở cửa.
Là mẹ Dung. Chỉ thấy trong tay bà ta bê đồ ăn, nói: “Mợ hai, thật là ngại quá, giờ này còn...”
An Đình Đình lắc đầu, nói: “Không sao, dù sao tôi cũng chưa có ngủ.” Chuyện xảy ra vào ban ngày, cô thật sự cần phải tiêu hóa dần.
“Cậu hai không ở trong sao?” Mẹ Dung thò đầu vào.
An Đình Đình lắc đầu: “Anh ấy tối nay không ở đây.”
Mẹ Dung giả bộ tức giận liếc nhìn cô, bát canh trong tay dúi vào trong tay cô, sau đó dùng tay che tai cô lại, nhỏ tiếng nói: “Cậu hai ở phòng sách.”
“Phòng sách?” An Đình Đình nhíu mày. Sau đó nghĩ anh tối trước khi rời khỏi có dặn, anh chắc có chuyện.
Mẹ Dung vội vàng gật đầu, nhíu mày nói: “Vừa hay cô cũng phải uống chút canh, cô đưa chỗ canh này qua đó.”