Mới sáng sớm mà anh trai ngốc đã dậy rồi, còn nấu bữa sáng cho cô nữa ư? Đường đường là một cậu chủ an nhàn sung sướng, anh còn phải chờ người ta phục vụ, huống chỉ trí thông minh của anh còn...
Rất nhanh An Đình Đình đã Đánh răng rửa mặt xong, bước xuống lâu đi vào phòng ăn.
Cậu cả nhà họ Mặc vì cô mà đích thân câm muôi trên tay, cô có muốn thờ ơ cũng không được nữa, nhưng ở bên trong phòng ăn ngoại trừ có Mặc Diệu Phong thì Mặc Diệu Dương cũng đang ngồi ở đây.
Sắc mặt Mặc Diệu Dương lạnh lùng, chưa có ngày nào mà trông khó coi như ngày hôm nay, vừa đen vừa cứng ngắc giống như một cục than đen, dưới lông mày đang cau lại là một đôi mắt thâm thúy giống như đôi mắt của một con diều hâu sắc bén.
An Đình Đình đi tới phía sau lưng anh, lông mày anh xếch lên, con ngươi nén giận đang hung hăng trừng cô.
An Đình Đình vô tội nhìn về phía anh, kỳ lạ, cô đây là vô tội mà có được hay không? Cô cũng bị buộc phải thức dậy mà, có biết chưa hả.
“Cô gái xinh đẹp, buổi sáng tốt lành.” Mặc Diệu Phong mỉm cười sáng lạn như ánh mặt trời, đôi mắt híp lại như cánh hoa đào, anh ấy thân mật nắm chặt tay của An Đình Đình dẫn cô đi đến ghế ở bàn ăn.
“Cô nhìn xem, tất cả những thứ này đều là tôi làm vì cô đó.”
An Đình Đình nhìn bàn ăn quả thật rất phong phú, mì Ý, bánh gato hoa quả, bánh mì bơ, sữa bò... Cô không khỏi líu lưỡi, chẳng lẽ tất cả những thứ này đều do một mình anh trai ngốc làm?
Bây giờ cũng chỉ mới có bảy giờ đúng mà thôi, anh ấy thức dậy vào lúc mấy giờ vậy chứ?
Trong lúc cô đang thắc mắc, người giúp việc đang dọn đồ ra nói khẽ: “Tối hôm qua cậu cả liên rùm beng, nói muốn làm thức ăn sáng cho mợ cả, còn cố ý dặn rồi chúng tôi phải chỉnh đồng hồ báo thức đến bốn giờ rưỡi.”
“Hì hì.” Khuôn mặt Mặc Diệu Phong đỏ lên, hơi ngượng ngùng cười.
Người giúp việc cũng nhẹ nhàng cười theo, lại nói: “Mợ cả, đây là lần đầu tiên mà cậu cả xuống bếp đó.”
Trong lòng An Đình Đình khiếp sợ không thôi, nhưng càng nhiều hơn chính là sự cảm động, nếu không phải cô vẫn luôn cố gắng kiềm chế thì chỉ sợ là cô đã khóc lên rồi, mặc dù là như vậy nhưng nước mắt óng ánh vẫn chảy ra từ khóe mắt.
“Anh Phong, đây đều là do một mình anh làm hả?” Giọng nói của An Đình Đình có chút nghẹn ngào, thật ra cô muốn nói là “Anh Phong, anh vất vả rồi”, nhưng rốt cuộc đây vẫn là lần đầu tiên được người khác quan tâm như vậy, cô cũng không biết nên nói cái gì.
“Đương nhiên rôi.” Người giúp việc che miệng nhìn dáng vẻ yêu thương thắm thiết của cặp vợ chồng nhỏ này, trong lòng cũng thấy cảm động, cho nên cũng nói thêm vài câu: “Chúng tôi cũng chỉ ở bên cạnh làm chuyện lặt vặt mà thôi.”
“Khục.” Mặc Diệu Dương đột nhiên lại ho một tiếng.
Người giúp việc vội vàng Im lặng, sau đó gật đầu với chủ của mình rồi rời khỏi phòng ăn.
Hầu kết Mặc Diệu Dương không kiên nhẫn nhấp nhô, không phải chỉ là bỗng nhiên làm một buổi sáng thôi sao, nhìn cả đám các người khoe khoang ởi kìa, có gì đặc biệt hơn người chứ? Anh căn bản cũng không đói, buồn ngủ chịu không nổi, chưa tới bảy giờ đã bị ăn cả đến chọc phá, hóa ra là muốn anh đến đây để xem bọn họ “yêu thương thắm thiết, rải thức ăn cho chó” à?
Chẳng lẽ các người không biết “Niềm vui chóng tàn” à!
Mặc Diệu Phong cũng không hề quan tâm đến sắc mặt của em trai mình, ngồi xuống sát ở bên người của An Đình Đình cẩn thận từng li từng tí cúi đầu hầu hạ An Đình Đình dùng bữa sáng.
Quan tâm che chở như vậy khiến lo lắng do những chuyện xảy ra mấy ngày nay đang ngăn ở đáy lòng của người khác cảm thấy tan thành mây khói trong nháy mắt.
An Đình Đình nhận lấy ly sữa bò mà Mặc Diệu Phong đưa tới, Trong lòng cảm thấy ngọt ngào, cô cũng không nghĩ gì khác mà thuận tay câm lấy miếng bánh mì: “Cho anh nè.”
Mặc Diệu Phong vui vẻ cực kỳ: “Cảm ơn cô nha.”
“Ha ha, không cần phải khách sáo vậy đâu, ăn thử xem có ngon hay không.”
“Ừm” Mặc Diệu Phong gật đầu giống như một đứa nhỏ, há miệng cắn một miếng bánh mì: “Nhăm...nhăm...”
“Có ngon không?” Ánh mắt An Đình Đình sáng lấp lánh nhìn về phía anh ấy.
“Ưm...ưm... Ngon lắm, thật sự là rất ngon luôn, bánh mì mà cô gái xinh đẹp cho ăn rất là ngon.” Mặc Diệu Phong cứ gật đầu liên tục.