Mặc Diệu Dương nắm tay mềm mại như không xương của cô, yêu thích không buông cứ hôn mãi.
"Hơn nữa, ý của anh ta khẳng định sẽ giống chúng ta. Anh ta sao có thể trả anh cả lại cho chúng ta? Nhiều thêm một lợi ích trong tay, không phải càng tốt sao. Nếu không phải vậy, sao không cần Lâm Tiêu Tương chứ? Còn không phải vì cô ta không có giá trị lợi dụng sao."
An Đình Đình ngẫm nghĩ câu nói của anh.
Có lý thì có thật, nhưng thế nào, đều phải thử một lần mới biết được a. Chẳng lẽ, không thể có cách khác cứu anh cả Diệu Phong ra hay sao.
Thấy An Đình Đình do dự lại lo lắng, Mặc Diệu Dương than nhẹ một tiếng, buông tay cô ra, tay vuốt ve chân mày An Đình Đình: “Bé cưng, anh sao lại nỡ cho em đi mạo hiểm chứ? Nếu, nhất định phải có người hy sinh, vậy chắc chắn cũng phải là anh, không phải em!"
Câu nói tiếp theo, nhanh chóng làm An Đình Đình rơi nước mắt. Đôi mắt thuần khiết, bởi vì rưng rưng nước mắt, lại càng trong sáng, thuần khiết hơn!
An Đình Đình giật mình. Khoát tay, chặn miệng anh. "Diệu Dương, em không cho anh nói như vậy. Anh đã không cho em đi làm chuyện này, sao em cho anh đi được chứ. Anh cả Diệu Phong nhất định phải cứu, nhưng chúng ta có thể nghĩ cách khác."
Mặc Diệu Dương tươi cười, nắm tay cô, đặt ở bên miệng tiếp tục hôn: “Tuân lệnh, tất cả đều nghe lời vợ!"
Mặc Diệu Dương ôm lấy An Đình Đình, hai người lần thứ hai nằm xuống.
Chỉ là An Đình Đình lúc này, không hề buồn ngủ. Nếu Mặc Diệu Dương nói chuyện này với cô, như vậy cô cũng không khó đoán ra mới vừa rồi Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu tranh cãi cái gì.
Nếu cô đoán không sai, nhất định là một trong hai hy vọng cô đi làm mồi, mà một người không muốn. Cho nên, mới xảy ra tranh chấp.
Ai! Cô nên nói chuyện với bọn họ như thế đâu. Nếu cô không đồng ý, sẽ có cảm giác không để ý sống chết của anh cả Diệu Phong. Nhưng, không phải vậy.
Nếu có thể. Cô nguyện ý dùng mạng mình đi đổi sự an toàn của anh cả Diệu Phong, cô mãi không quên anh cả Diệu Phong từng vì bảo vệ cô, tự mình đỡ một phát đạn!
"Bé cưng, em đang suy nghĩ cái gì?"
Trán bị bàn tay ấm áp quen thuộc áp lên, tiếp theo, bên tai truyền đến tiếng nói đặc biệt ấm áp của anh.
An Đình Đình ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt anh. Cô lắc đầu, nói: "Không có gì." Sau đó, cúi đầu, rúc vào lòng anh.
Nhưng thông minh như Mặc Diệu Dương, anh sao lại không biết?
"Có phải nghĩ đến Đình Kiêu và Tiêu Quân không?"
". . ." An Đình Đình đỏ mặt. Người đàn ông này, đời trước nhất định là biết xem bói. Chuyện gì đều nắm trong lòng bàn tay anh.
"Ừ." Cô ngượng ngùng trả lời.
Anh cười nhẹ, an ủi nói: "Không cần xen vào họ. Dù họ khắc khẩu ra sao, quyền quyết định cuối cùng vẫn là do anh. Anh sẽ không để người phụ nữ của anh mạo hiểm. Dù là do anh em thân thiết của anh đề ra, cũng không được!"
Trong lòng An Đình Đình ấm áp như mùa xuân, cánh tay mảnh khảnh ôm lấy eo anh, nhắm mắt.
Suốt hai ngày, tại nơi gần sông dựa núi này, mỗi ngày của An Đình Đình đều rất an nhàn thoải mái.
Ban ngày lúc Mặc Diệu Dương ở bên, đều sẽ đi dạo gần đây với cô. Phong cảnh nơi này rất đẹp, không có sự ồn ào và khói bụi của thành thị. Nơi nơi đều là non xanh nước biếc, trời xanh mây trắng, cỏ xanh cây xanh.