Mặc Diệu Dương thấy cô cười, nên giả bộ lạnh lùng giận dữ, nghiêm nghị nói với cô.
"Anh đang dạy con, em làm ơn phối hợp một. Ít nhất cũng đừng cười."
"..." An Đình Đình thật chịu không nổi anh ngây thơ như vầy. Nhưng nhìn dáng vẻ anh rất nghiêm túc nên không nói nữa.
Mặc Diệu Dương ra vẻ đang nói chuyện với bụng phẳng của An Đình Đình, nói xong, mới lên giường.
Anh nghiêng người, mặt hướng về phía An Đình Đình. Giơ một cánh tay ra, để An Đình Đình thoải mái nằm lên, mà tay còn lại vẫn đặt trên bụng cô như cũ.
An Đình Đình nhắm mắt, dịu dàng nói: "Diệu Dương, bây giờ cục cưng còn nhỏ, ở trong bụng… Nhiều lắm cũng chỉ là cục thịt nhỏ thôi. Anh nói với con sao nó nghe được chứ."
Lúc này mới hơn một tháng thôi, tiểu thiên sứ còn không có hoàn toàn thành hình, lổ tai cũng chưa có mọc ra đâu.
Mặc Diệu Dương không nói gì. Có lẽ anh cũng không biết rõ chuyện này đi. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, lòng An Đình Đình vẫn rất cảm động.
"Uy, em nói chuyện với anh đó, có nghe thấy không."
Hồi lâu An Đình Đình không thấy anh có phản ứng gì, vì vậy khuỷu tay nhẹ nhàng khiều người anh. Vẫn là không có động tĩnh. Cô không khỏi tò mò mở mắt ra, lúc này mới thấy anh vậy mà đã ngủ rồi.
Ánh sáng mặt trời xuyên qua tấm mành, gần như vậy, cô thậm chí có thể thấy thấy những sợi râu mới mọc ra bên môi và cằm anh.
Mặc Diệu Dương lúc này, hai hàng lông mày giãn ra, lông mi dày che mất đôi mắt thâm thúy, mũi vẫn cao thẳng như trước. Môi mím nhẹ. Từ mí mắt anh nhìn xuống, có thể thấy hai quầng thâm.
Có thể thấy, trong khoảng thời gian này anh mỏi mệt ra sao.
Chỉ cần nghĩ một chút cũng biết, từ trung tâm thành phố G không ngừng nghỉ đến đây, bố trí, chuẩn bị, diễn trò, chống đỡ… Có thể nói, trong khoảng thời gian này anh không có giây phút nào ngủ ngon.
Lòng An Đình Đình chua xót và đau khổ. Cô dựa đầu sát vào người anh, nhắm mắt lại, cũng dần ngủ thiếp đi.
Chỉ là ngủ một lát, An Đình Đình liền tỉnh. Mà người bên cạnh, vẫn ngủ say như trước.
Cô có thể nghe tiếng hô hấp đều của anh, thấy lòng ngực anh phập phồng. Vì vậy, cô nhẹ nhàng đứng dậy. Chỉ là, cô vừa ngồi dậy thì anh đã ôm lấy cô rồi.
Cánh tay anh ôm lấy eo cô, miệng nói mớ cái gì không biết.
An Đình Đình cúi người, kề tai gần miệng anh, mới nghe rõ anh nói gì.
". .. đừng đi... bé cưng, đừng rời khỏi anh."
Cô mềm lòng, sau đó thấy ấm áp.
Cô vươn tay, nhẹ nhàng vuốt trán, hai má anh, dịu dàng nói: "Anh yêu, em không đi, em sẽ không rời khỏi anh..."
Cứ như vậy, An Đình Đình nhỏ tiếng lặp đi lặp lại. Tay anh ôm chặt lấy eo cô, mới dần buông lỏng ra.
An Đình Đình yên lặng ra khỏi phòng.
Ở chỗ cầu thang, chợt nghe người dưới lầu đang tranh cãi cái gì. Lời qua tiếng lại kịch liệt.
Sau khi đi xuống, liền thấy Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu, hai người đều nhìn cô rất kinh ngạc.
An Đình Đình ngẩn ra, cười hỏi: "Làm sao vậy, xảy ra chuyện gì sao?"
Câu hỏi này, đã làm cho hai người mới còn tranh chấp không phản ứng lại được. Bọn họ liếc nhìn nhau, lại không ai nói gì. Do đó, An Đình Đình càng thấy bực hơn. Cô nhìn về phía Mạnh Yến San đang ngồi trên sô pha.
Mạnh Yến San cười cười, nói: "Đình Đình, không có chuyện gì. Chỉ là nghe nói Lâm Tiêu Tương ở nhà tổ nhà họ Mặc thường gây chuyện, cả ngày la làng, muốn ông tư tới cứu cô ta."
"Ừ." An Đình Đình thoải mái gật đầu.
Xém quên mất chuyện rắc rối này.
Lâm Tiêu Tương còn ở nhà tổ nhà họ Mặc. Nhưng, nhà họ Mặc có chú Trần và nhiều người như vậy trông, chỉ cần Mặc Diệu Lương không dính vào, chắc là sẽ không có sai sót nào.
"Cô ta sẽ kêu Mặc Diệu Lương qua sao?" An Đình Đình lo lắng hỏi.
"Tạm thời sẽ không. Từ chuyện ông nội lần trước, Mặc Diệu Lương có một khoảng thời gian không dám ra mặt. Nhưng, tốt nhất chúng ta vẫn phải sớm một chút rời khỏi biên giới. Anh sợ trì hoãn lâu, Mặc Diệu Lương sẽ có hành động." An Đình Đình gật đầu: “Nói cũng đúng."
Lúc này, Qúy Đình Kiêu đứng dậy nói: “Mọi người nói chuyện, tôi đi ra ngoài dạo." Nói xong, thật sự đi ra khỏi phòng.
Mà lúc anh người anh đụng vào vai An Đình Đình, nhìn thoáng qua cô một lần.
Tiêu Quân lúc này cũng tươi cười, gật đầu với An Đình Đình, nói: "Đình Đình, nghỉ ngơi tốt không?"
"Cám ơn quan tâm, tôi nghỉ ngơi rất tốt." An Đình Đình lễ phép gật đầu, cũng bày tỏ sự cảm kích.
Có thể không khỏe sao? Lúc sáng An Đình Đình dậy, tiện thể nhìn qua tất cả phòng trên lầu một lần, cô phát hiện, phòng cô ở là lớn nhất cũng thoải mái nhất. Còn hướng về mặt trời, có gió, có ánh mặt trời, đều vừa vặn.
Mà phòng khác, không phải hắt nắng, thì là không có cửa sổ.
Cô không hề giống đến đây trốn, cô là người hưởng thụ nhất trong những người ở đây. Cô còn có cái gì chưa thỏa mãn đâu.
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Quân gật đầu, sau đó lại nói: "Tôi ra ngoài kiếm Đình Kiêu, chuyện vừa rồi còn không có nói xong với anh ta."
"Ừ." An Đình Đình cười cười như trước.
Đợi cho hai người đàn ông này liên tiếp rời đi, An Đình Đình mới đi đến bên cạnh Mạnh Yến San, ngồi xuống.
"Chị San, vừa rồi bọn họ đang nói cái gì?"
Mạnh Yến San chớp mắt, nói: "Chỉ là chuyện về Lâm Tiêu Tương thôi."
Tươi cười lúc nãy trên mặt An Đình Đình biến mất, nói chắc chắn: "Chị gạt em."
"Chị…" Mạnh Yến San lập tức hoảng hồn.
Vốn dĩ lúc An Đình Đình xuống lầu, chợt nghe Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu, đang tranh chấp kịch liệt cái gì. Chỉ mình Lâm Tiêu Tương, tuyệt đối không thể nào làm hai anh em họ tranh chấp kịch liệt như vậy?
Còn có, sau khi cô đến gần, biểu cảm của ba người, đều rất kinh ngạc.
Cô tin, chuyện họ nói, chắc chắn có liên quan đến cô. Dù không liên quan đến cô, cũng có liên quan đến anh cả Diệu Phong.
Thật vậy, sau khi thấy vẻ mặt Mạnh Yến San, cô càng khẳng định ý nghĩ của mình hơn.
Cô nắm tay Mạnh Yến San lên, hôn một cái nài nỉ, nói: "Chị San, không lẽ còn có chuyện gì không thể nói cho em biết sao? Chị sợ em nói ra ngoài, hay là làm sao?"
". . . Đình Đình, không phải vậy đâu." Mặt Mạnh Yến San mất tự nhiên.
"Vậy mọi người sợ em sẽ tiết lộ bí mật của mọi người ra ngoài sao?" An Đình Đình tiếp tục đánh đòn tâm lý.
Chiêu này, thật ra vẫn là học từ Mặc Diệu Dương.
Càng muốn biết cái gì, lại phải nói một số chuyện để cho đối phương phủ định lời của mình. Đối phương nhất định sẽ không chịu được dày vò của lương tâm, nói chuyện này ra.