Mặc Diệu Dương nhẹ nhàng đung đưa chiếc võng và nói với An Đình Đình.
"Thật ra lúc nào anh cũng mong muốn mình sẽ được sống một cuộc sống yên bình như bao người khác, nhưng anh cũng biết sứ mệnh và trách nhiệm mình đang phải gánh vác trên vai, trước khi hoàn thành xong hết tất cả những việc đó thì anh không thể nào trút bỏ nó xuống được, ngay cả trong suy nghĩ cũng tuyệt đối không được. Cho nên, Đình Đình à, rất xin lỗi em, nguyện vọng của em có lẽ còn phải chờ thêm một thời gian nữa rồi!"
Thì ra anh cũng giống như mình, cũng có tâm nguyện giống như vậy, may mắn hơn nữa là suy nghĩ của bọn họ còn rất giống nhau. Thứ mà Mặc Diệu Dương muốn có được không phải là quyền lực hay tiền tài, mà là sự bình thản mà con người ta cho rằng rẻ mạt nhất, nhưng cũng là trân quý nhất, đó cũng là mong muốn của cô!
Lại ngồi thêm một lát nữa, Mặc Diệu Dương cảm thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, có lẽ nhà cửa cũng đã thu dọn xong hết rồi nên nói với cô: "Bé cưng, bên ngoài mặt trời đã lặn xuống rồi, sắp lạnh rồi, chúng ta trở về phòng đi thôi."
An Đình Đình gật đầu, đang định chống người đứng dậy.
Vừa mới chống cổ tay xuống đã lại bị anh ngăn lại, cô nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn Mặc Diệu Dương.
Mặc Diệu Dương cũng không nói gì, cánh tay dài của anh ôm lấy vòng eo của cô, một cánh tay cứng rắn khác thì vòng ra sau hai chân của cô, hơi dùng sức một chút ôm ngang An Đình Đình đang ngồi lên.
"Này... Anh, anh làm cái gì vậy?" An Đình Đình lập tức đỏ mặt.
Cũng may không có ai ở đây nhưng ở phía đối diện bên kia lại có rất nhiều người, nếu như bị ai đó nhìn thấy thì sẽ rất xấu hổ.
"Diệu Dương, thả em xuống, em có thể tự đi được." An Đình Đình nhỏ giọng thỉnh cầu.
Nhưng người đàn ông lại không cho phép: "Bây giờ cơ thể của em không còn giống như trước đây nữa, phải tăng sự chú ý lên thêm một trăm hai mươi phần trăm nữa để bảo đảm sự an toàn cho con trai của anh."
Khuôn mặt An Đình Đình đỏ bừng lên, không nhịn được đấm một cái vào ngực anh: "Làm sao anh biết chắc chắn được con trong bụng nhất định là con trai."
Mặc Diệu Dương đắc ý nói: "Đó là chuyện đương nhiên, nhưng nếu là con gái thì anh cũng rất thích, tốt nhất là sinh đôi đi, một trai một gái là ổn nhất."
Lúc anh nói chuyện mặt mày rất hớn hở, mặc dù dáng vẻ đó hơi ngây thơ nhưng cũng đã bộc lộ ra cảm xúc chân thật của anh, ở trong mắt An Đình Đình biến thành rất là đáng yêu.
"Vậy bụng em phải lớn thế nào mới chứa được cả hai đứa bé chứ." An Đình Đình ngượng ngùng cười lên.
Vốn An Đình Đình chỉ thuận miệng nói như vậy nhưng Mặc Diệu Dương lại suy nghĩ rất nghiêm túc, cuối cùng, anh nói ra một cách chững chạc đàng hoàng: "Nói cũng đúng, quả thực cùng lúc mang thai hai Bé cưng quá cực khổ, vậy trước tiên cứ mang thai một đứa đã."
Lông mày An Đình Đình nhảy lên: "Sao lại mang thai một đứa trước là thế nào?"
"Mang thai từ từ, hai năm một đứa, sinh cho anh một bầy con rồi chúng ta sẽ cưng chiều chúng thành hoàng tử công chúa."
An Đình Đình dở khóc dở cười! Một khi đàn ông đã ngây thơ thì không ai có thể sánh được cả.
Lúc đang nói chuyện, bước chân của Mặc Diệu Dương đã đi tới sân trước.
Ngoại trừ Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu đang đứng ở cổng ra thì còn có một số vệ sĩ và mấy người tùy tùng nữa, bọn họ đều đang bận rộn với công việc của riêng mình.
Mặt An Đình Đình lập tức đỏ tới mang tai, cô vùi đầu vào trong vòng tay anh cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Nhưng kỳ quái là, những người này đều làm như không thấy trước hành động thân mật của bọn họ giống như đã tạo thành thói quen vậy.
Mặc Diệu Dương tiếp tục ôm An Đình Đình đi lên đến tận trên lầu, đi vào trong phòng ngủ của hai người bọn họ rồi mới đặt cô lên giường.
Cửa sổ đang mở, chắc là sau khi đám người giúp việc thu dọn căn phòng xong đã mở ra cho thoáng khí.
Mặc Diệu Dương đắp kín chăn lên cho An Đình Đình sau đó đi qua, đóng kỹ cửa sổ lại.
Giơ tay lên nhìn đồng hồ, Mặc Diệu Dương cúi người xuống đặt lên trán cô một nụ hôn: "Bé cưng, em nghỉ ngơi một lát đi, anh đi xuống xem một chút, đến bữa tối anh sẽ gọi em."
An Đình Đình thực sự mệt mỏi, khẽ gật đầu, lúc này Mặc Diệu Dương mới đi ra ngoài.
Vốn cho rằng sẽ không ngủ được vì dù sao An Đình Đình là người khá nhận giường và cũng khá nhận nhà, nhưng lần này trong lòng cô lại an ổn lạ thường.
Mùi của căn phòng rất dễ chịu, cái chăn cũng rất mềm mại.
Rất nhanh, cô đã tiến vào mộng đẹp ngọt ngào.
Trong mộng, cô thấy mình thật sự sinh đôi hai đứa con, một trai một gái. Đứa bé trai chính là phiên bản thu nhỏ của Mặc Diệu Dương còn đôi mắt của đứa bé gái lại rất giống cô, vừa to vừa sáng.
Trong lúc An Đình Đình ngủ mơ đã không tự chủ được cong khóe miệng lên.
Lúc cô mở to mắt đã nhìn thấy Mặc Diệu Dương đang ngồi ở bên cạnh giường, dịu dàng chăm chú nhìn mình.
"Bé cưng, em dậy rồi à." Anh dịu dàng nói.
Giọng nói của Mặc Diệu Dương giống như là tia nắng ấm áp đầu tiên của sáng sớm mùa đông, ấm áp lòng người. Dưới sự nâng đỡ của anh, An Đình Đình đứng dậy, gật đầu: "Em ngủ bao lâu rồi?"
"Cũng không lâu lắm, đói bụng rồi à? Chúng ta xuống dưới ăn cơm thôi."
"Ừm." An Đình Đình gật đầu, cô cũng cảm thấy hơi đói bụng.
Cầu thang đều được làm bằng gỗ nhưng rất rắn chắc và vững chãi, lúc người dẫm lên đó thậm chí ngay cả tiếng 'Két' cũng không có, Mặc Diệu Dương cẩn thận đỡ cô, đưa cô tới phòng ăn ở dưới lầu.
An Đình Đình nhìn thoáng qua trên bàn, trên đó đặt sẵn ba bốn món ăn và hai bát canh, có mặn có chay, không hề thiếu thốn giống như đang sinh sống ở bên ngoài.
Mặc Diệu Dương lấy cho cô một bát cơm sau đó cũng lấy cho mình một bát, gắp chút thức ăn bỏ vào bát cho cô: "Em mau ăn đi, không được để cho con trai anh đói bụng."
An Đình Đình bắt đầu ăn cơm, đột nhiên, giống như là nghĩ tới điều gì, nghi ngờ hỏi: "Mấy người Tiểu San đâu rồi? Sao không ăn cơm cùng với chúng ta."
Nghe vậy, Mặc Diệu Dương mỉm cười, rất lâu sau mới nói: "Bọn họ đều ăn hết cả rồi."
An Đình Đình trợn tròn mắt, đưa tay kéo tay Mặc Diệu Dương qua nhìn đồng hồ, hai mắt lập tức lại trợn to hơn, thế mà đã là chín giờ tối rồi!
Trời ạ, cô ngủ một mạch mấy tiếng liền mà anh cũng không vội, vẫn chờ mình tỉnh dậy mới ăn cơm.
Trái tim lập tức ấm áp.
Ăn cơm tối xong, hai nguời trở về phòng, An Đình Đình muốn đi tắm rửa, Mặc Diệu Dương cũng lại muốn đi theo.
Cô đỏ mặt, ấp a ấp úng nói: "Không, không được, anh không thể đi cùng em được."
"Vì sao?" Dường như Mặc Diệu Dương không nghĩ tới phương diện kia, chững chạc đàng hoàng mà nói: "Nhỡ chẳng may em trượt chân thì phải làm thế nào?"
"..." Rốt cuộc là anh giả vờ hay là cố ý đây: "Vậy cũng không được, em sẽ chú ý phương diện này."
Mặc Diệu Dương vẫn còn muốn kiên trì nhưng thấy mặt cô đã đỏ tới mang tai mới bừng tỉnh đại ngộ!
"Được rồi, anh không đi vào cũng được nhưng anh sẽ ở bên ngoài trông, có thể chứ."
Thế là Mặc Diệu Dương đưa An Đình Đình tới phòng tắm, cô ở bên trong tắm vòi sen còn anh thì canh giữ ở bên ngoài.
Tuy nói thời tiết bây giờ cũng không ấm áp lắm nhưng căn nhà gỗ này lại ấm áp lạ thường, thật sự giống như lắp điều hoà hai chiều vậy, khắp nơi đều ấm áp, thậm chí ngay cả phòng tắm cũng vậy, cũng không hề thua kém phòng tắm lớn ở nhà.
Hai người đều tắm rửa sạch sẽ xong mới cùng nhau nằm ở trên giường lớn trong phòng.