Sự trầm mặc đột ngột của Mặc Diệu Dương, khiến An Đình Đình trong lòng hụt hẫng.
Cô nhíu mày, ánh mắt khóa chặt vào gương mặt đẹp trai của anh. Tóc của anh rũ xuống, che đi gần hết ánh sáng trong đôi mắt của anh. Môi mỏng mím lại, giống như đang suy nghĩ cái gì đó, lại giống như có ý trốn tránh trả lời vấn đề này.
Cô khẽ cắn môi dưới: “Diệu Dương, anh có phải có chuyện gì lừa em phải không.”
Anh vẫn trầm mặc, nhưng nụ cười trên mặt anh dần dần thu lại, đã chứng thực được sự nghi ngờ của cô.
“... Chung ta không phải nói rồi sao, mặc kệ xảy ra chuyện gì, đều không được giấu đối phương.” Giọng của An Đình Đình rất nhẹ, cũng rất mỏng. Nghe thì không thấy sự tức giận, nhưng trong từng từ lại mang theo một chút ủy khuất.
Không khó tưởng tượng. Nếu thật sự là như thế, vậy cô cảm thấy mình giống như một đứa ngốc, bị hai anh em nhà này xoay vòng vòng. Nhưng đồng thời, cô cũng biết bọn họ thân bất do kỷ. Nhưng tại sao, đến bây giờ rồi, còn có gì không thể nói được chứ!
“Bé cưng, nếu như ngày từ đầu nói cho em sự thật, em sẽ gả cho anh sao?” Người đàn ông cuối cùng cũng mở miệng.
“Sẽ không!” An Đình Đình thành thật nói.
Cô lúc đó chỉ nghĩ thoát khỏi vũng lầy của nhà họ An, nếu như biết quay người lại chơi vào hố lửa, cô đương nhiên không dám chắc.
“Cho nên, anh nếu không lừa em, anh đâu có người vợ tốt như vậy.” Người đàn ông lại bộc lộ bản tính lưu manh của anh, vừa hôn vừa sờ trên mặt cô.
An Đình Đình trốn tránh. Dù tâm trạng vẫn rất ấm ức, nhưng phẫn nộ trong lòng cũng biến mất không ít.
Đồ khốn chết tiệt này! Tóm lại luôn có cách dỗ cô vui, bản thân lại cứ bị anh ăn sạch sẽ như thế! Ông trời ơi! Dựa vào đâu chứ. “Bé cưng.” Anh nhìn ra nghi hoặc trong lòng cô, đưa năm ngón tay thon dài, khẽ luồn qua mái tóc của cô, xoa da đầu ấm áp của cô, dịu dàng nói: “Ban đầu giấu diếm em, quả thật có nỗi khổ riêng. Hàng Vũ Triết luôn che giấu thân phận ở bên chúng ta, nhất cử nhất động đều tiến hành dưới mí mắt của Quan Chi Thu.”
An Đình Đình yên lặng nghe, lông mày nhíu lại.
Nếu như cảm xúc bây giờ trong lòng cô vẫn rất phức tạp, vậy thì nhiều nhất chính là đau lòng.
Mặc Diệu Dương thu tay lại, ôm lấy eo của cô, cùng cô vai kề vai đứng ở bên cửa sổ sát đất, nhìn sắc đêm yên lặng tuyệt đẹp bên ngoài cửa sổ.
Giọng nói của anh, nhạt như nước, lại ngọt như đường.
“Thật ra chuyện này, đầu tiên là chủ ý của anh cả.”
“...” Hai mắt của An Đình Đình mở lớn.
Anh gật đầu, yết hầu khẽ khàng nuốt xuống. Mà ánh mắt của anh lại hướng về phía xa xôi bên ngoài, ánh mắt ngưng kết thành băng, dường như lần nữa mở miệng thì sẽ nghẹn lại.
“Từ khi mẹ qua đời thì anh cả đã biết, bọn anh đã sống trong cảnh dầu sôi lửa bỏng. Nhưng lúc đó anh còn nhỏ, kêu anh giở điên giở ngốc không thể được. Có một buổi tối, anh ấy gọi anh dậy, nói với anh, mẹ của bọn họ bị ba hại chết rồi. Nếu như hai anh em bọn anh còn không trưởng thành, chỉ sợ người chết tiếp theo chính là bọn anh.”
An Đình Đình nhìn vào yếu hầu, cần cổ gợi cảm của anh, còn gương mặt tuyệt mỹ của anh. Dùng ánh mắt dịu dàng, chuyên chú nhìn anh, nhưng lại không cắt ngang lời anh nói.
“Anh cũng không biết, có lẽ trước mù mờ, bắt đầu từ ngày hôm đó về sau, anh đột nhiên biết được rất nhiều. Anh trai nói với anh, anh ấy sẽ ở trước mặt người khác làm ra một số chuyện không ngờ đến, sau đó, kêu anh trước mặt người khác không được biểu hiện ra điều gì.”
An Đình Đình cuối cùng vẫn không nhịn được, hỏi: “Anh cả ở trước mặt người khác đã làm cái gì mới khiến bọn họ tin anh ấy thật sự bị điên?”
Lông mi cong dài của Mặc Diệu Dương cụp xuống, đôi môi mỏng có hơi run rẩy.
Anh đang kiềm chế! Anh đang cực kỳ kiềm chế. Lại lần nữa, anh ta vạch vết thương của anh cả ra cho người khác thấy. Anh có biểu cảm lạnh lùng mạnh mẽ như này, nhưng trong nội tâm của anh, lại mềm yếu. Tất cả sự kiên cường, cứng rắn, vô tình, trên thực tế đều là giả bộ.
Diệu Dương anh chỉ là một người đàn ông, thậm chí có thể coi là một người đàn ông bình thường.
Nhưng cuộc sống ép anh không thể không khác mọi người. Có như thế, người khác mới sẽ kiêng kỵ bạn, mới sẽ sợ bạn. Nếu không, sẽ coi anh như một con kiến mà giẫm chết! “Anh cả trèo cây, ăn lá cây. Mùa đông giá rét thì ngủ trong tuyết, mùa hè thì đứng dưới ánh mặt trời phơi nắng... Thấy người thì đánh, thấy người thì mắng, thấy người thì cắn...”
Hai mắt của An Đình Đình trợn tròn.
Một người có tư duy bình thường, sao có thể chịu đựng sự sỉ nhục và tự tôn của trong nội tâm, làm ra những chuyện này.
Cô lúc này chuyện muốn làm nhất chính là ôm anh vào lòng, thương tiếc một phen. Cô cũng theo thế mà làm, dù chiều cao của cô không có cao bằng anh, vóc dáng cũng không có đẹp bằng vóc dáng của anh. Thậm chí, khi ôm anh vào trong tay nhỏ bé của mình, dáng vẻ này không những có hơi khôi hài, động tác rõ ràng rất vụng về.
Nhưng, sự ấm áp của cô, rốt cuộc vẫn truyền lên người của Mặc Diệu Dương.
Anh dựa vào trong lòng cô, cơ thể bỗng cứng nhắc. Mặc Diệu Dương chắc không có ngờ, cô sẽ làm như thế. Anh cũng chỉ là dựa vài giây, bàn tay giữ chặt thắt lưng của cô, tư thế này, bỗng có ý muốn lấy bị động chuyển thành chủ động.
Trong lòng An Đình Đình không khỏi cảm thấy lại thương tiếc một trận.
Người đàn ông này, trước giờ đều vậy, vĩnh viễn đỉnh thiên lập địa, bách độc bất xâm. Vĩnh viễn đều là dáng vẻ mạnh mẽ bày ra ở trước mặt mỗi người.
Ý chí kiên cường, không gì lay chuyển!
Hai tay của Mặc Diệu Dương nâng gương mặt của Ân Đình Đình lên, ánh mắt dòng suối chảy róc rách, nhưng lại che giấu sự khôn ngoan trong đó. Anh khẽ nói: “Anh cả đã hy sinh lớn như vậy, chuyện này anh sao có thể nói cho người ngoài?”
Thật sự là cặp anh em tội nghiệp!
Hốc mắt của An Đình Đình ươn ướt: “Xin lỗi, Diệu Dương. Em không nên hỏi như thế, lại còn ép người như vậy.” Bây giờ cô mới biết, kêu Mặc Diệu Dương nói ra chuyện này, không nghi ngờ chính là tàn nhẫn rách vết thương lòng của hai anh em bọn họ.
Anh khẽ mỉm cười: “Giấu được một lúc không giấu được cả đời, nếu em đã hỏi rồi, anh cảm thấy nên nói cho em biết rồi.”
Anh nói rồi, hai tay nắm lấy bàn tay của cô để lên eo mình, để hai tay của cô ôm lấy eo của anh. Mà anh ôm lấy đôi vai gầy yếu của cô, cùng nhau dựa vào, mãi mãi không phân ly.
An Đình Đình rúc vào trong lòng của anh: “Xin lỗi, em không nên hỏi.”
Dáng vẻ bộc trực vừa rồi của cô đã không còn, trong giọng nói tràn đầy áy náy. Cô đột nhiên cảm thấy, bản thân cũng có hơi quá vô lý làm loạn. Không phân nặng nhẹ như thế, cùng với những lời ông nội đã nói, vẫn chỉ suy nghĩ đến cảm xúc của mình mà tùy hứng.
Thật ra cô vừa rồi rõ ràng không nhịn được mà hỏi, dù muốn hỏi, cũng không nên dùng giọng điệu như thế.
Cô đâu có biết, Mặc Diệu Phong đã phải có nghị lực và quyết tâm lớn đến nhường nào mới nguyện ý giả điên nhiều năm như thế.
Trong lòng An Đình Đình mang theo sự nể phục và kinh sợ sâu sắc...