Tiêu Quân lộ ra nụ cười an ủi, tay bày ra hành động mời lịch sự, nói: “Lên xe, anh đưa em về.”
“Không cần đâu, anh Tiêu, tối nay em có hẹn, không làm phiền anh đưa em về.” An Đình Đình từ chối, không đợi anh ta nói thêm nữa, thì vẫy vẫy với anh ta, sau đó chạy về một hướng khác.
Tiêu Quân muốn níu giữ thì cũng đã muộn, trên mặt lộ ra nét phiền muộn.
“Quân.” Lâm Tiêu Tương đi từ cửa lớn của tòa nhà ra gọi anh ta một tiếng, anh quay ra thì thấy Lâm Tiêu Tương đang đi tới bên này.
“Anh thích ai mà không được, lại cứ khăng khăng thích 'cô hai' mang thân phận miễn cưỡng của nhà họ An
chứ.”
Tiêu Quân lông mày hơi nhíu lại, không có nói gì.
Lâm Tiêu Tương mỉm cười, nói: “Quân, cảm giác mới mẻ thì chơi vui cũng được, nhưng phải biết điểm mà dừng. Phải biết, bác trai và bác gái nếu như biết được, chắc chắn sẽ không đồng ý cho hai người qua lại đâu.”
Tiêu Quân liếc nhìn cô ta: “Tiêu Tương, cô quản cũng hơi rộng rồi đấy.”
Lâm Tiêu Tương nhún nhún vai, không cho là vậy: “Quân, tôi chỉ là có lòng tốt nhắc nhở anh một chút thôi. Thân phận của An Đình Đình ở nhà họ An, lẽ nào anh không rõ sao?”
Tiêu Quân đang muốn nói thì Lâm Tiêu Tương đã khoát tay với anh: “Được rồi, tôi cũng không nói nhiều nữa, đi trước đây.”
Tiêu Quân nhìn theo bóng lưng của cô ta nói với theo: “Tiêu Tương, sau này đừng tìm An Đình Đình gây phiền phức nữa.”
“Biết rồi, cô ta chẳng qua chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ, tôi lại là giám đốc của *** Tháp thì sao có thể để tâm đến cô ta chứ.” Lâm Tiêu Tương ngoài miệng thì nói thế, nhưng bàn tay đã siết chặt thành nắm đấm rồi.
Sao có thể không tính toán với cô chứ, món nợ ngày hôm nay cô ta sớm đã khắc sâu trong lòng.
An Đình Đình đến nhà hàng đồ nướng, vừa mới ngồi xuống, Mạc Ninh Thanh bèn mở một chai bia đưa đến trước mặt An Đình Đình: “Nè.”
An Đình Đình ngước mắt lên, có chút mất hứng nhưng vẫn đưa tay ra cầm lấy.
“Đình, cậu làm tớ lo lắng chết đi được.” Mạc Ninh Thanh ngửa lên uống một ngụm, nấc cụt một cái, tiếp tục nói: “Mấy ngày đó không liên lạc được với cậu, tớ suýt nữa dụng đến mối quan hệ của ba tớ, đi báo án rồi.”
Nhà họ An tuy không giàu có như nhà họ Mặc, nhưng ở thành phố G cũng tính là danh môn thế gia, chỉ có điều ở dừng ở mức đó. Nhà họ An xảy ra chuyện, chắc chắn không hy vọng sự việc lan rộng để người ngoài biết, chỉ Sợ có người qua cầu rút ván, bỏ đá xuống giếng.
“Ừm, mấy ngày đó thật ra tớ đều ở nhà, không có đi đâu cả.”
Quả thực là ở trong nhà, nhà họ An. Chỉ có điều là bọn họ trói cô lại, nhốt cô trong phòng, không để cô liên hệ với bên ngoài. Lúc đó, cô muốn chết cũng không chết được. An Mộ Thông liên hệ bán nhà, đợi đối phương đưa tiền thì đưa người đi, sao có thể chừa lại cơ hội cho cô chứ?
“Bây giờ thì tốt rồi, thật sự là người tốt thì có ông trời giúp! Ha ha ha! Đình, vận may của cậu đến rồi.” Mạc Ninh Thanh cười lớn, khi ý thức được cảm xúc đối phương hình như không đúng thì vội vàng sửa: “Ý của tớ là, cậu gặp nạn mà không chết thì nhất định sẽ có phúc về sau. Trên phim đều diễn như vậy mà.”
An Đình Đình lúc này trong lòng rối như tơ vò, đâu có tâm tình nói chuyện với cô ấy. Cô chỉ khẽ nhếch miệng, lộ ra nụ cười miễn cưỡng mà thôi.
Mạc Ninh Thanh rất hiểu cô, tính cách của An Đình Đình luôn hoạt bát vui vẻ, hôm nay cô chắc chắn có chuyện gì đó rồi.
“Đình, cậu làm sao vậy? Nói cho tớ đi, xảy ra chuyện gì rồi!”
“Tớ... tớ đã lên giường với đàn ông!”