An Đình Đình lập tức cảm thấy hoảng sợ.
Má ơi! Người của Tang Nham đuổi đến rồi. Không được, bị anh ta bắt được thì thảm lắm. Cô không tài nào quên nổi ánh mắt hung tợn lúc anh ta ghìm chặt lấy eo mình, rồi ép phải làm bạn gái của anh ta.
Cô không dám ngừng lại lâu mà quay người chạy thục mạng.
Đôi chân của cô đã lạnh đến mức tê dại từ lâu rồi, căng thẳng đến nỗi trái tim đập thình thịch, thần kinh khắp cơ thể tê liệt, đã không còn biết đau là gì nữa.
Nhưng dường như ông trời cố tình trêu đùa cô vậy, không ngờ lại có một viên đá lớn xuất hiện giữa đường rừng. Trời quá tối, An Đình Đình hoàn toàn không để ý, trong chớp mắt đã ngã lăn ra đất.
“Á…” Lòng bàn tay cô đè trên mặt đất, trong nháy mắt đã bị đâm rách da, đau đến mức khiến cho cô phải la lên.
“Phía đó có người…”
“Đứng im…Ai đó…”
An Đình Đình cắn răng, cô ráng bò dậy từ trên mặt đất, tiếp tục lảo đảo chạy về trước.
Rốt cuộc cái tên khốn Mặc Diệu Dương đó làm gì rồi! Tại sao lâu như thế mà chẳng đến cứu cô.
Cô thầm mắng chửi anh trong lòng, bước chân không hề dám ngừng lại.
Tiếng bước chân sau lưng càng lúc càng dồn dập, càng lúc càng lộn xộn, chắc hẳn có không ít người.
Xong đời rồi xong đời rồi…An Đình Đình nhắm mắt lại bất lực, ai cần biết hướng này là hướng nào, chỉ cần cắm đầu cắm cổ chạy mà thôi.
“Đằng đó có người…”
Lại có người lớn tiếng gọi.
An Đình Đình sốt ruột muốn chết, sốt ruột đến nỗi nước mắt chảy dài xuống.
Nhóm người Mặc Diệu Dương đuổi về hướng phát ra âm thanh, anh rút súng ra, bắn chỉ thiên một phát.
“Á…” An Đình Đình sợ hết hồn, cô che tai tiếp tục bán mạng chạy về phía trước.
Tiếng kêu gào đó quen tai quá đi mất.
“An Đình Đình…” Mặc Diệu Dương gào gọi tên cô.
Giọng nói của anh xuyên qua lá cây rậm rạp, được ngọn gió lạnh lẽo đưa đến bên tai An Đình Đình. Cô dừng phắt lại, quay người nhìn về sau.
Giọng nói ấy…sao lại giống với Mặc Diệu Dương đến thế.
“Đình Đình…Đình Đình…”
Giọng nói của Mạnh Yến San cũng đứt quãng lọt vào tai cô.
An Đình Đình âm thầm mừng rỡ, cô dựa người vào thân cây, há miệng thở dốc vài giây rồi mới lớn tiếng gọi: “Mặc Diệu Dương, mau đến cứu vợ của anh…”
Lúc Mặc Diệu Dương dẫn theo mấy mươi người chạy đến chỗ cô, An Đình Đình vui mừng đến muốn ngất. Lúc cô sắp sửa ngã xuống, người đàn ông ấy nhanh chân lẹ tay xông về phía trước, ôm cô vào lòng mình.
“Em biết nhất định anh sẽ đến.” An Đình Đình nằm trong lòng người đàn ông ấy, cô ngẩng đầu lên, mượn ánh mặt trăng bàng bạc để nhìn gương mặt anh tuấn đượm vẻ lo lắng của người đàn ông ấy.
Rồi sau đó, ánh mắt cô tối sầm, bởi vì sức khỏe yếu kém rồi hôn mê.
Địa điểm nghỉ ngơi là một căn lều được dựng tạm thời, lúc An Đình Đình tỉnh dậy, bác sĩ đi cùng nhóm bọn họ đang làm sạch vết thương ở lòng bàn chân cho cô.
Mười đầu ngón chân nối liền, nhưng thịt ở bên dưới bàn chân cũng rất mềm. Có điều may mà không bị kim loại nặng đâm vào thịt, chứ bằng không sẽ phải xử lý phức tạp hơn nhiều, cho dù là thế, lòng bàn chân cô vẫn bị rách ở quá nhiều nơi và có những vết thương chồng chéo lên nhau, bởi thế, cô vẫn cảm thấy rất đau lúc xử lý.
An Đình Đình nhanh chóng chảy mồ hôi đầy đầu.
Người đàn ông ấy quay người lại nắm chặt tay cô, anh nói: “Nhẫn nhịn một lúc đi. Chỉ xử lý vết thương thôi, không tiêm thuốc mê đâu.”
An Đình Đình ngẩng đầu lên, đôi môi cô trắng bệch, cô gật đầu rồi nói nhẹ nhàng: “Không đau.”
Gương mặt Mặc Diệu Dương rất dịu dàng, anh duỗi tay véo mũi cô rồi nói: “Không được nói dối…”
“…” An Đình Đình lúng túng, cô cúi đầu xuống, vùi mặt vào lòng người đàn ông ấy.
Mấy ngày nay tâm trạng của cô cứ lên xuống thất thường.
Nửa tiếng trước cô còn cảm thấy bầu trời sắp sụp xuống rồi, nhưng bây giờ được vùi vào lòng anh, ngửi thấy mùi hương đặc biệt của anh, trái tim luôn căng thẳng của cô dần dần trở nên bình tĩnh lại.
Cảm giác yên tâm, thỏa đáng như thế cũng chỉ xuất hiện khi ở bên cạnh anh mà thôi.
Tốn hết hơn nửa tiếng đồng hồ, rốt cuộc vết thương cũng đã xử lý xong, sau khi bôi thuốc, hai chân của cô đã được băng bó cẩn thận.
“Mợ hai, mấy ngày nay phải chú ý một chút. Tốt nhất là đừng đi lại nhiều để tránh cho vết thương bị nứt ra.”
“Làm phiền mọi người rồi.” An Đình Đình gật đầu cảm kích.
Sau khi bác sĩ đi ra ngoài hết, Mặc Diệu Dương quay đầu lại nói với cô: “Sau này em muốn làm gì thì anh ôm em đi, em không được tự mình đi lại.”
Làm gì cũng cần để anh ôm à? Thế chẳng phải…ăn cơm hay đi ngủ còn đỡ, quan trọng là nếu như cô muốn đi vệ sinh thì phải làm sao đây?
Trong lúc cô đang nghĩ ngợi về chuyện đó thì có vài người đi vào trong lều.
Tiêu Quân bước lên trước, ân cần hỏi han cô: “Đình Đình, cô có khỏe không?”
An Đình Đình mỉm cười với anh ta, mặc dù gương mặt của cô hơi yếu ớt nhưng vẫn nói: “Tôi không sao, anh yên tâm đi.”
Vào lúc này, giọng nói luôn mang đầy vẻ mỉa mai của Quý Đình Kiêu vang lên: “Yên tâm đi, người ta khỏe lắm, không xem video để lại à, thân thiết với người ta phết kia mà”
Sau khi nói dứt lời, anh ta khoanh tay trước ngực rồi ăn nói một cách kỳ quặc: “Tôi thấy kỳ quặc ở chỗ này, An Đình Đình, tại sao người đàn ông nào cũng si mê cô kia chứ? Có phải cô đã dùng tâm thuật hay giở thủ đoạn gì hay không?”
Rõ ràng là bị bắt cóc nhưng vào miệng anh ta lại mang ý nghĩa khác.
Còn chưa đợi An Đình Đình lên tiếng, Mạnh Yến San đã trừng mắt nhìn anh ta rồi tỏ vẻ bất mãn thay cho An Đình Đình: “Quý Đình Kiêu, sớm muộn gì anh cũng gặp xui xẻo vì cái miệng của mình thôi.”
Quý Đình Kiêu tức giận đến nỗi trừng mắt: “Tôi nói sai gì à? Khi nãy cô cũng thấy rồi đó, cô ta hôn môi người đàn ông khác kia kìa. Không biết xấu hổ!”
“Anh ít nói vài câu đi.” Mạnh Yến San lạnh lùng ngắt lời anh ta: “Sao hả, có phải anh thấy Đình Đình nhà người ta được nhiều người yêu quý nên hâm mộ hay ghen tị không? Ngày mai anh cũng trang điểm thành con gái như lần trước đi, cho người ta bắt cóc anh rồi hôn anh.”
“Cô…” Quý Đình Kiêu tức giận trừng mắt như muốn lọt tròng ra ngoài.
Vốn dĩ Quý Đình Kiêu đã đẹp nhu hòa, bởi thế anh ta ghét nhất là bị người khác nói mình giống con gái.
Mạnh Yến San không sợ anh ta tí nào, bọn họ đều mặc quần thủng đáy từ nhỏ đến lớn, ai mà không biết tính cách của người kia. Cô bèn lườm anh ta với ánh mắt sắc lẻm như dao.
Quả nhiên Quý Đình Kiêu ngoan ngoãn ngậm miệng ngay để Mạnh Yến San không chế giễu mình nữa.
“Hai người đừng cãi nhau chứ. Đình Kiêu, anh quá đáng thế, rõ ràng biết Đình Đình bị cưỡng ép kia mà.” Chắc chắn Tiêu Quân sẽ bênh vực An Đình Đình.
Quý Đình Kiêu không nói lại hai người bọn họ, chỉ đành tức giận nói thêm một câu: "Ăn cơm đi” rồi quay người ra ngoài ngay.
Mạnh Yến San nói với An Đình Đình: “Đình Đình, cô đừng chấp anh ta làm gì. Cái tên Quý Đình Kiêu đó độc mồm độc miệng lắm, sớm muộn gì anh ta cũng gặp xui vì cái miệng của mình thôi.”
An Đình Đình cũng biết tính cách của anh ta, chỉ có điều lần nào gặp mặt đều bị anh ta mỉa mai như thế, trong lòng cô cũng cảm thấy tủi thân. Có điều may mà hôm nay mọi người đều nói giúp cô, bởi thế tâm trạng của cô không bị ảnh hưởng là bao.”