"..." An Đình Đình sờ sờ mặt, quả thật gương mặt hơi nóng. Cô ngập ngừng nói nói: "Có... Có sao?"
"Sao lại không?" Mặc Diệu Dương tà tứ cười một tiếng, liền kéo cô lại.
Không đợi An Đình Đình kịp phản ứng, đôi môi nóng như lửa của anh liền chặn miệng của cô lại.
"Ừm... Anh làm gì vậy?" An Đình Đình cương cứng thân thể, thừa nhận nụ hôn mạnh bạo của anh.
"Đương nhiên là tạo em bé rồi."
"..."
Hôm qua vừa mới tạo rồi sao hôm nay lại có thể tạo tiếp được... Mặc dù chỉ có một người đàn ông nhưng An Đình Đình cũng biết một chút, đàn ông đối với phương diện này tốt nhất vẫn nên khắc chế một chút, phóng túng quá mức sẽ không tốt cho thân thể.
Cô bị đè xuống, hốt hoảng luống cuống nói: "Không được, quá mệt mỏi rồi, không phải hôm qua mới..."
"Em cũng quá coi thường chồng của em rồi đấy." Mặc Diệu Dương miệng nói nhưng tay chân cũng không ngừng nghỉ. Rất nhanh, cô liền giống như là trứng gà bị lột hết vỏ, trần *** nằm trên giường.
Kết quả cuối cùng là An Đình Đình vẫn không thể chịu đựng được cám dỗ và sự quyến rũ của anh nên bị anh giày vò đến quá nửa đêm...
Xong việc, anh cẩn thận lau người cho cô sau đó cúi xuống ân cần hỏi cô: "Có khát nước không? Anh đi lấy cho em một ly nước nhé?"
Người đàn ông này... Thật sự là quá dịu dàng!
An Đình Đình liếm liếm bờ môi quả thật cũng cảm thấy hơi khát, thế là cô định đứng dậy, cũng nói ra: "Để em đi cho."
"Không cần, để anh lấy cho, vừa rồi em cũng mệt rồi." Người đàn ông nhẹ nhàng đè lại thân thể của cô sau đó quấn khăn tắm lên vòng éo rắn chắc của mình.
Nhìn theo bóng lưng của anh quay đi, An Đình Đình không khỏi nuốt một ngụm nước miếng, lúc trước mới tới Thủy Mặc không lâu, Mặc Diệu Dương đã có một màn sai cô đi lấy nước, khi đó anh vô cùng cao ngạo, quái gở, thậm chí còn có chút không coi ai ra gì.
So với anh dịu dàng, cưng chiều như bây giờ quả thực như là hai người khác nhau.
Có câu nói như thế nào nhỉ, hỏi thế gian tình là gì, cũng chỉ là vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi, tiếp xúc lâu như vậy cô mới phát hiện ra thì ra anh không phải là loại đàn ông vênh vang đắc ý mà thậm chí còn là rất tri kỷ, rất cẩn thận.
Có đôi khi chỉ qua một chuyện rất nhỏ cũng có thể nhìn ra được anh thật sự có lòng đối với mình.
Trong lòng An Đình Đình vô cùng ấm áp, bên tai vang lên câu nói của Mạnh Yến San: 'Phụ nữ yêu anh nhiều như vậy nhưng ông trời lại chỉ đem cơ hội này cho cô'. Cô nhất định phải quý trọng anh hơn nữa mới có thể không cô phụ cơ hội lớn này được.
Uống nước xong, An Đình Đình nghiêng người nằm xuống, bàn tay to lớn của anh nhẹ nhàng giúp cô xoa nắn vòng eo chỉ bởi vì cô không mặn không nhạt nói một câu 'Eo hơi mỏi', anh dán ở bên tai cô nhẹ nhàng thở ra: "Bé cưng, đều tại vừa rồi anh dùng sức quá mạnh."
An Đình Đình nghe vậy, mặt lập tức đỏ tới mang tai!
Người đàn ông này thật đúng là không biết nín nhịn, nhìn qua có vẻ là một người đường đường chính chính như vậy nhưng khi không nghiêm túc thì thật sự là không ai bằng.
Cứ như vậy, dưới sự dịu dàng chăm sóc của anh, An Đình Đình dần dần mơ màng ngủ thiếp đi...
Có lẽ bởi vì buổi tối hôm qua quá mệt mỏi nên lúc An Đình Đình rời giường đã là buổi trưa rồi, người đàn ông bên cạnh sớm đã không biết đi đâu.
Đi xuống lầu hỏi thăm mẹ Dung, mẹ Dung cũng tỏ vẻ ngơ ngác, chỉ cho rằng Mặc Diệu Dương ra ngoài có việc.
An Đình Đình cũng không để trong lòng, cô vừa ăn sáng vừa chơi đùa với Tiểu Tuyết Cầu nhưng tới tận giữa trưa rồi mà vẫn không thấy Mặc Diệu Dương trở về.
Kì quái! Anh đi đâu được nhỉ? Trước kia cho dù anh có đi đâu thì cũng sẽ nói với cô một tiếng mà lần này lại không hề chào cô một câu nào?
Tuy trong lòng cô có chút mơ hồ bất an nhưng cũng chỉ có thể tự an ủi mình là anh nhất thời lơ là sơ suất thôi.
Trước giờ An Đình Đình không để Tiểu Tuyết Cầu đi vào phòng của Mặc Diệu Phong vì cô sợ sức đề kháng của anh ta không đủ sẽ bị vi khuẩn trên người thú cưng lây nhiễm sang.
Cô cho lau chùi cơ thể cho Diệu Phong, ở bên cạnh bầu bạn nói chuyện với anh ta...
Bất giác Diệu Phong đã mê man ròng rã hơn nửa năm trời rồi, rốt cuộc lúc nào mới có thể tỉnh lại đây.
Cô không biết, sau khi cô rời khỏi phòng, ngón tay của người đàn ông đẹp trai đang ngủ say kia hơi động đậy...
Tận đến tối vẫn không có tin tức gì của Mặc Diệu Dương, An Đình Đình không khỏi cảm thấy lo lắng, cô thử gọi điện cho anh nhưng điện thoại lại đang ở trạng thái tắt máy.
Ngay cả Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu cũng không liên lạc được.
Bọn họ đang làm gì vậy? Lại đang làm hoạt động tập thể mà không nói cho cô biết sao? An Đình Đình nghĩ đến, khó trách tối hôm qua Mặc Diệu Dương lại ân cần như thế, bận bịu cái này bận bịu cái kia.
Tất cả mọi chuyện đều là vì làm nền cho hành động ngày hôm nay, cái tên đáng chết này.
Nghĩ lại khả năng này cũng không lớn, dù sao giữa ban ngày bọn họ có thể có hoạt động nguy hiểm gì được chứ? Giữa ban ngày ban mặt bọn họ còn có thể ngang nhiên dùng súng à.
Thời gian càng dài, sự lo lắng của An Đình càng thêm mãnh liệt.
Cơm tối cũng chỉ ăn qua loa vài miếng, cảm giác khủng hoảng trong lòng cũng càng ngày càng nghiêm trọng. Cô kết luận chắc chắn đêm nay mấy người Mặc Diệu Dương sẽ cùng nhau hành động, chẳng những không mang theo cô mà thậm chí còn không nói với cô một lời nào.
Đêm khuya thanh vắng, đám người giúp việc trong Thủy Sam Uyển đã trở về phòng của mình nghỉ ngơi.
Vì không để cho mẹ Dung lo lắng, An Đình Đình đã nói dối bà rằng mình đã liên lạc được với Diệu Dương, lúc này mẹ Dung mới yên lòng trở về phòng nghỉ ngơi.
An Đình Đình nói mình ngủ không được, mượn cớ tản bộ trong sân Thủy Sam Uyển.
Thật ra là cô đang chờ, chờ tin tức của anh, chờ anh trở về.
Trong lòng có một vạn kết quả, huyễn tưởng nhiều nhất chính là cảnh tượng anh chạy về sau đó cô lập tức nổi trận lôi đình mắng anh một trận, sau đó nữa là anh có thể đưa ra lời giải thích hoặc là cãi nhau ầm ĩ với cô, hai bên không ai nhường ai làm kinh động đến người giúp việc và mẹ Dung đến giảng hòa.
Cuối cùng, dưới sự khuyên bảo của mẹ Dung mới trở về phòng nghỉ ngơi...
Trời càng ngày càng lạnh, An Đình Đình không nhịn được run rẩy, kéo cao cổ áo khoác lên che kín cổ.
An Đình Đình trở lại phòng nhưng vẫn không ngủ được như cũ, trong lòng vừa giận lại vừa lo lắng!
Nhưng chuyện đáng sợ nhất vẫn xảy ra.
Cô nhìn thấy có người lướt qua bên ngoài cửa lớn của căn nhà, tập trung nhìn lại nhưng không phải Mặc Diệu Dương.
An Đình Đình đi ra ngoài, đúng là Tiêu Quân.
Vẻ mặt Tiêu Quân phong trần mệt mỏi, vô cùng sốt ruột nói: "Đi theo tôi."
"Hả..." Trái tim An Đình Đình đột nhiên trùng xuống, vội hỏi: "Diệu Dương đâu? Sao chỉ có một mình anh trở về? Những người khác ở đâu?"
Vẻ mặt Tiêu Quân vô cùng nghiêm trọng, đây là vẻ mặt mà cô chưa từng thấy qua.
Anh ta không nói một lời kéo cô đi, nhanh chân đi ra bên ngoài, ngồi lên xe tuần tra.
Dưới sự truy hỏi của An Đình Đình, cuối cùng cô cũng biết được chuyện mình lo lắng nhất vẫn xảy ra. Nghe nói là vì tiêu diệt đám thế lực ngoại bang lẻn vào trong nước nên bản thân anh bị thương nặng.
An Đình Đình nghe xong tin tức này, suýt chút nữa đã ngất đi.
"Vậy bây giờ anh ấy... Bây giờ anh ấy đang ở đâu?" Giọng nói của cô không nhịn được run rẩy, thậm chí ngay cả cơ thể cũng bắt đầu run rẩy lên.
"Thủy Mặc." Tiêu Quân cau chặt lông mày đáp lại.