Khi nhắc tới chuyện này, vẻ mặt Mặc Viên Bằng có vẻ tiếc hận: "Thật ra, ban đầu, ông cũng không muốn để bà nội cháu biết chuyện giữa ông và Uy Vũ Đường. Trong Uy Vũ Đường, ngoài đường chủ thì rất hiếm người biết được thân phận thật của ông. Bà ấy nghi ngờ ông ở ngoài có phụ nữ khác, ông giải thích thật lâu mới xóa được nghi ngờ của bà ấy, nhưng đến khi ông sắp xếp ổn thỏa cho người phụ nữ kia thì bị bà ấy phát hiện, dù ông giải thích thế nào bà ấy cũng không chịu đi gặp người phụ nữ kia, mà chán nản, khăng khăng rời đi. Hiện ông nghĩ, nếu bà ấy chịu đi gặp thì có lẽ chúng ta cũng không phải chia xa mấy chục năm."
Mặc Diệu Dương im lặng lắng nghe, anh nhìn ra, tất cả những điều mà ông nội vừa nói cũng không khác với những dự đoán của anh về bí mật của Uy Vũ Đường lắm.
Mà bây giờ, vấn đề duy nhất là, người con trai còn lại của người phụ nữ đó đã lạc đi đâu, là bị người ta bắt cóc hay là đã sớm mất rồi. Nếu còn sống, phải chăng hiện anh ta đã bị thế lực nước ngoài lợi dụng? Nếu thật như vậy, thì thật đáng sợ rồi, có trời mới biết, trong bọn họ ai sẽ bị đối phương đánh chết.
Mặc Viên Bằng gật đầu, nói: "Đúng vậy! Nói chung, mẹ con bọn họ ở bên ngoài không tiện, nên ông đã lặng lẽ đưa người về, ở trên sườn núi sau núi Bắc, cũng lập tức hạ lệnh coi nơi đó là cấm địa, không cho phép bất cứ ai trong nhà họ Mặc tới gần. Sau khi vết thương hồi phục, người phụ nữ đó nhìn thấy dung nhan của mình cùng với những ký ức đáng sợ kia nên tinh thần đã không thể chịu đựng được, lập tức trở nên không bình thường. Đã nhiều năm như vậy, ông vẫn luôn âm thầm tìm kiếm đứa bé trai thất lạc đó, nhưng ông lại không thể công khai tìm kiếm, sợ mẹ con họ và nhà họ Mặc sẽ rước phải tai họa. Hơn nữa, đứa trẻ sau khi trưởng thành sẽ có dáng vẻ khác, nên... chà, đến nay vẫn không có tin tức."
Mặc Diệu Dương gật đầu: "Đúng là không dễ tìm."
Mặc Viên Bằng nhướng mày, kinh ngạc hỏi: "Cháu cũng tìm ư?"
"Đúng thế." Mặc Diệu Dương hào phóng thừa nhận.
Mặc Viên Bằng càng kinh ngạc: "Diệu Dương, cháu đã không ở nhà tổ nhà họ Mặc nhiều năm như vậy, trước kia khi rời đi cháu cũng mới mười tám tuổi, vẫn còn trẻ con, sao mà cháu lại biết được tất cả mọi chuyện như thế?"
"Ông nội, dù người cháu rời đi, nhưng lòng cháu... luôn ở đây." Đây là câu trả lời của Mặc Diệu Dương cho Mặc Viên Bằng.
Sau khi nghe xong, Mặc Viên Bằng rất cảm động. Ông gật đầu, tha thiết nói: "Cháu đích tôn, nếu không nhờ cháu, ông đoán là nhà họ Mặc đã tiêu rồi."
"Ông nội, bây giờ, chuyện mà ông cần làm nhất là giữ gìn sức khỏe, mọi việc của nhà họ Mặc đã có cháu."
"Còn có an nguy của Hoa Hạ."
"Không kẻ nào trốn thoát được!"
Khi Mặc Diệu Dương rời khỏi chỗ của Mặc Viên Bằng thì trời đã tối rồi.
Anh không ngồi xe, mà một mình bước trên đường đá cuội của nhà tổ nhà họ Mặc.
Khi anh bận tối tăm mặt mũi, hay là khi anh đang suy nghĩ thì không sao, nhưng sau khi mọi việc yên tĩnh trở lại, âm thanh và dáng điệu của An Đình Đình lại xuất hiện trong đầu anh, chiếm cứ suy nghĩ của bản thân anh.
Nhất là hôm nay khi cô nằm trên giường, đôi mắt đen như mực, trống rỗng, vô hồn nhìn anh. Anh thấy rõ ràng, trong đôi mắt cô không hề có chút cảm xúc và tình cảm nào. Dường như cô đang nhìn một cái gì đó xa lạ hoặc là đang nhìn một đồ vật vậy. Cảm giác này khiến anh cảm thấy cả người lạnh lẽo.
Anh đột nhiên ngẩng đầu, lại phát hiện không biết lúc nào mình đã đi tới cổng Thủy Sam Uyển.
Ánh mắt chan chứa tình cảm của anh nhìn xuyên qua lan can lạnh lẽo, cửa sắt. Trên tầng, phòng ngủ vẫn đang bật, phòng vẫn sáng. Giờ này mà cô vẫn chưa ngủ sao? Là cô không ngủ được, hay có tâm sự gì? Mà hôm nay cô phải chịu nỗi đau khổ như thế thì làm sao cô có thể ngủ được chứ.
Đêm nay, đừng nói cô, có lẽ ngay cả bản thân anh cũng sẽ không thể nào ngủ được.
Trong thoáng chốc, dường như nghe thấy tiếng cửa phòng ngủ trên tầng bị mở ra, tiếng bước chân từ trên tầng đi vào phòng khách, bậc thang, ngoài cửa... Cô vẫn như trước đây, mỗi đêm anh về muộn, cô sẽ ríu rít như con chim nhỏ ra đón anh.
Khóe miệng anh không khỏi cong lên, nhưng anh lập tức khôi phục lại vẻ lạnh lùng, cô độc, cũng vì vậy mà nụ cười vừa đến bên miệng đã cứng lại...
Dù lò sưởi trong phòng mở khá cao nhưng An Đình Đình vẫn cảm thấy rất lạnh. Cô khoác áo choàng màu xám tro, ngồi ở trên giường.
Mẹ Dung gõ cửa đi vào, đau lòng nói: "Mợ Hai, sao cô vẫn chưa ngủ chứ, hiện sức khỏe cô rất suy yếu, làm sao có thể ngồi như vậy chứ, cô mau nằm xuống đi."
An Đình Đình khẽ đồng ý, rồi ngoan ngoãn nằm xuống.
Thật ra, cô chỉ không muốn để mẹ Dung lo lắng, khó xử thôi.
Mẹ Dung nhiều lần muốn nói nhưng không dám nói nên lại thôi, cuối cùng, bà vẫn là dịu dàng nói: "Cô Hai, không còn sớm nữa, cô đừng đợi nữa, hãy nằm ngủ đi."
An Đình Đình hơi trừng mắt, câu nói này của mẹ Dung đã nhắc nhở cô, cô trong tiềm thức vẫn đang chờ anh sao? Đúng hay không đúng?
"À, tôi biết rồi." An Đình Đình hơi bối rối đáp lời, sau đó, lại muốn tỏ ra thật ra mình không có chuyện gì, bổ sung một câu: "Mẹ Dung, bà cũng không cần đến xem tôi nữa, bà cũng đi ngủ sớm một chút đi."
"Chà, vâng." Mẹ Dung rời khỏi phòng được ba bước lại quay lại. Bà làm sao mà yên tâm được chứ, mợ Hai phản ứng như vậy, thật không bình thường chút nào, không khóc cũng không ầm ĩ, điều này khiến người ta cảm thấy không nỡ.
Mẹ Dung rời khỏi gian phòng, đi vào phòng khách, ngủ ở trên ghế sô pha. Như vậy, khi vừa nghe được động tĩnh gì, bà cũng chạy tới đầu tiên.
Cốc Nhược Lâm vẫn chờ ờ dưới tầng, cuối cùng qua khung cửa sổ sát đất đã nhìn thấy bóng dáng Mặc Diệu Dương trở về. Cô ta vui mừng, khoác thêm áo khoác, chạy ra ngoài đón.
Mặc Diệu Dương nghe thấy tiếng động, ngẩng đầu lên.
Trước mắt là cảnh một người phụ nữ đi tới từ chỗ ánh đèn mờ ảo, mang theo khuôn mặt tươi cười, vẫy bàn tay nhỏ, mà cảnh tượng trước mắt dường như cũng thay đổi, như đang ở Thuỷ Sam Uyển.
Người phụ nữ tới trước mặt anh, dịu dàng gọi: "Diệu Dương, anh đã trở về rồi."
Là Đình Đình! Là Đình Đình của anh, cô đã tha thứ cho anh rồi. Trên mặt Mặc Diệu Dương nở ra nụ cười hiếm hoi mấy ngày nay, anh đưa tay, kéo người phụ nữ vào trong ngực, bàn tay nâng cằm cô lên, cúi đầu định hôn lên đôi môi mà anh ngày nhớ đêm mong kia.
Tim Cốc Nhược Lâm đập thình thịch, nhảy nhót.
Diệu Dương lại có thể chủ động hôn cô ta, lâu nay, giữa bọn họ chưa từng xảy ra chuyện này, ngược lại, cô ta đã nhiều lần muốn chủ động hôn anh, nhưng anh lại tỏ vẻ chán ghét mà trốn tránh.
Hôm nay... cô ta hơi khép mắt lại, lòng đầy mong đợi giờ khắc này đến. Nhưng lúc này... mùi sữa tắm nồng đậm trên người cô ta xộc vào khoang mũi của Mặc Diệu Dương. Anh đột nhiên mở to mắt.