Lý Tú Liên kéo Cốc Nhược Lâm lên, khẽ quát: "Cô quỳ ở cửa nhà tôi mà cầu khẩn, ngộ nhỡ bị người khác nhìn thấy, chẳng phải sẽ đồn đại lung tung sao."
Cốc Nhược Lâm nước mắt giàn dụa, thút thít nói: "Thím Ba, vậy là thím... tha thứ cho cháu rồi sao?"
Lý Tú Liên nhìn Cốc Nhược Lâm nghĩ có lẽ cô ta đã sa vào lưới tình đến mức không rút ra được rồi. Vì một người đàn ông mà lại cả gan đến thế, dám làm ra cả chuyện như thế này.
"Việc đã đến nước này thì tôi còn có thể làm thế nào chứ? Tiểu Lâm, thím ba chỉ cho cháu một cách, cháu nhất định phải nghe."
Cốc Nhược Lâm nghe vậy, vẻ mặt mừng rỡ, liên tiếp gật đầu.
"Cháu nghe đây, nếu ngộ nhỡ việc này bị truy cứu thì cháu phải nói chẳng hề biết gì cả, khi đó chúng ta chỉ đi tản bộ trong sân, trùng hợp nhìn thấy bóng dáng Đình Đình đi về phía khu vực cấm mà thôi, rõ chưa? Có chết cháu cũng phải khăng khăng như vậy, còn bên thím Hai, lát nữa thím sẽ gọi điện cho bà ấy." Lý Tú Liên cẩn thận phân tích, chỉ cho Cốc Nhược Lâm một con đường sáng.
Cốc Nhược Lâm hết sức cảm ơn, rồi mới rời khỏi, quay về Ngô Đồng Uyển.
Về đến Ngô Đồng Uyển, Cốc Nhược Lâm đóng cửa lại, cởi áo khoác trên người ra, rồi gọi người giúp việc đến giao cho cậu ta.
"Cô Cốc, quần áo này là mang đi giặt phải không?" Người giúp việc cảm thấy tò mò, không phải áo này cô Cốc mới mặc lúc đi ra ngoài ư, sao còn chưa bẩn đã muốn giặt rồi.
"Không, hãy vất nó đi cho tôi." Cốc Nhược Lâm thản nhiên nói.
Quần áo này đã vấy phải xui xẻo, không thể mặc nữa, nhất định phải vứt bỏ.
"Vâng." Người giúp việc rất kinh ngạc, nhưng cũng không dám nói gì nữa mà nghe theo Cốc Nhược Lâm nhét quần áo vào thùng rác bên ngoài nhà dưới.
Cốc Nhược Lâm quay người tiến vào phòng tắm, cô ta cảm thấy cần phải tắm rửa sạch sẽ một chút. Cô ta đã tận mắt nhìn thấy trên người An Đình Đình chảy ra rất nhiều máu. Dù sao chuyện này cũng có chút xúi quẩy, cô ta không hi vọng chuyện này sẽ khiến cô ta gặp xui xẻo, nên nhất định phải tẩy rửa cho hết.
Không đúng, không đúng! Không chỉ áo khoác, mà tất cả quần áo mặc hôm đều phải vứt bỏ hết.
Hôm nay là ngày mà Cốc Nhược Lâm cảm thấy vui vẻ nhất trong mấy ngày tiến vào nhà tổ của nhà họ Mặc, vì cô ta đã tận mắt chứng kiến kẻ đê tiện kia mất đi đứa con với Mặc Diệu Dương. Vì chuyện này, chắc chắn, Mặc Diệu Dương sẽ càng chán ghét cô ta, từ nay về sau, trong Ngô Đồng Uyển sẽ chỉ còn lại mình mình, không lâu sau, Mặc Diệu Dương sẽ dần dần quên đi cô ta.
Tối đó, mẹ Dung nấu canh dinh dưỡng mang đến phòng bệnh, bón cho An Đình Đình ăn hết.
"Thôi... hỏng bét rồi, tôi lại quên mang áo khoác đến rồi." Khi đang thu dọn bát đũa, mẹ Dung chợt nhớ ra cái gì đó, vỗ ót một cái.
Tâm trạng của An Đình Đình vẫn rất buồn bã, chỉ hoài nghi liếc nhìn bà, không nói lời nào.
Mẹ Dung giải thích: "Vào thời điểm này, phụ nữ chẳng khác gì đang ở cữ, không được để gió lạnh thổi vào, nếu không... sau này sẽ bị bệnh. Mợ Hai, cô hãy ở đây đợi tôi, tôi nhanh chóng chạy đi lấy rồi sẽ lập tức trở về."
Dù lúc này mới là đầu mùa đông, nhưng buổi tối, thời tiết vẫn rất lạnh.
An Đình Đình thương mẹ Dung, định gọi bà lại, nhưng mẹ Dung chạy rất nhanh, chớp mắt một cái đã chạy ra ngoài rồi, nên cô đành thôi.
Khi mẹ Dung chạy đến cổng thì phát hiện Mặc Diệu Dương đang đứng ở đó.
Bà hơi ngạc nhiên, vội nói: "Cậu Hai, sao... sao cậu lại đứng ở chỗ này? Cậu đứng ngốc ở ngoài làm gì, cậu mau vào đi, mợ Hai đã tỉnh rồi."
"Tỉnh rồi ư?" Mặc Diệu Dương nói, sau đó lại hỏi: "Cô ấy đã ăn cơm tối chưa?"
"Ăn rồi, ăn rồi, tôi tự mình nấu canh gà đen nhân sâm cho mợ Hai bồi bổ cơ thể rồi."
"Vậy cô ấy đã ăn được bao nhiêu? Cô ấy có buồn bực hay không, có chịu ăn hay không?" Mặc Diệu Dương vội gặng hỏi.
"Chà..." Cậu Hai đã muốn biết như thế, tại sao không tự đi vào hỏi mợ Hai chứ. Mẹ Dung nói: "Mới đầu, cô ấy không chịu ăn, nhưng sau đó bị tôi thuyết phục nên mới bằng lòng ăn."
Mẹ Dung nói xong, đau lòng thở dài một hơi.
Bà lặng lẽ quan sát vẻ mặt Mặc Diệu Dương, phát hiện cậu Hai luôn nhìn về phía phòng bệnh ở phía trong sân, ánh mắt tràn đầy quyến luyến và tiếc thương.
"... Sức khỏe của mợ Hai vốn không tốt lắm, hôm nay lại gặp phải chuyện như vậy... có người làm mẹ nào gặp phải chuyện như vậy mà không đau lòng khó chịu chứ. Cậu Hai, cậu vào thăm cô ấy đi, cậu hãy vào an ủi mợ Hai một chút đi."
Sao hai người này lại biến thành như thế này chứ, mẹ Dung nhớ lại hồi trước khi bọn họ vừa trở về, khi mợ Hai khôi phục thân phận thật, bọn họ đã sống tốt làm sao.
Thủy Sam Uyển đã lâu không được chìm trong không khí hạnh phúc và vui vẻ như vậy, nhưng mà điều đó chẳng duy trì được bao lâu, giờ bầu không khí đã trở nên ngột ngạt, thỉnh thoảng còn khiến người ta cảm thấy không thở nổi.
Cuối cùng Mặc Diệu Dương vẫn thu hồi ánh mắt thâm trầm, khẽ nói: "Mẹ Dung."
"Vâng." Mẹ Dung đáp.
"Trong khoảng thời gian này, phiền bà vất vả, chăm sóc cho cố ấy thật tốt."
"Đó là chuyện tôi phải làm."
"Ừm." Mặc Diệu Dương khẽ gật đầu, nhấc chân rời đi.
"Này, Cậu… cậu Hai... cậu..." Mẹ Dung còn tưởng Mặc Diệu Dương sẽ đi vào, nhưng không ngờ sau khi nói xong, anh lại xoay người rời đi, hơn nữa, còn đi về Ngô Đồng Uyển.
"Chà... rốt cuộc là tại sao chứ?" Mẹ Dung lẩm bẩm.
Bà thật không hiểu, vừa nãy rõ ràng bà nhìn thấy sự đau lòng và thương tiếc trong mắt cậu Hai, nhưng tại sao, cậu ấy lại không đi vào gặp mợ Hai một chút chứ.
Người giúp việc ôm quần áo của Cốc Nhược Lâm, đi ra khỏi sân.
Những quần áo này vẫn còn tốt, hơn nữa thứ nào cũng có giá trị không nhỏ, nếu cứ quăng đi như vậy, người giúp việc cảm thấy thật đáng tiếc. Nhưng mà quy củ của nhà tổ nhà họ Mặc rất nghiêm khắc, ngoài những đồ mà người chủ tặng cho, thì phàm là đồ vật đã bị bỏ đi người giúp việc tuyệt đối không thể chiếm làm của riêng. Mục đích là vì đề phòng đám người giúp việc dần trở nên tham lam, có ý đồ với tài sản của người chủ.
Người giúp việc ôm quần áo, đi chậm rãi, trong lòng đang tính toán xem có cách gì có thể trộm những quần áo này khỏi nhà tổ không.
Cậu ta suy nghĩ đến xuất thần, đến mức Mặc Diệu Dương đi tới cũng không hề nhận ra.
Mặc Diệu Dương khẽ liếc mắt, nhận ra chủ nhân của những bộ quần áo kia, nên thuận miệng hỏi: "Cậu đi làm gì thế?"
Người giúp việc đột nhiên bị dọa, cả người khẽ run rẩy, quần áo rơi hết trên mặt đất.
Dáng vẻ của cậu ta khiến Mặc Diệu Dương phải lưu tâm.
"Cậu đang sợ cái gì?" Mặc Diệu Dương dậm chân, âm thanh cũng lạnh lùng hơn.
Người giúp việc vội ngồi xổm xuống, nhặt quần áo lên, nói: "Thưa cậu Hai, những thứ này là quần áo bẩn cô Cốc sai tôi mang vứt đi."
"Quần áo bẩn?" Mặc Diệu Dương nhíu mày.
Quần áo bẩn thì tất nhiên sẽ được mang đi giặt, trong mỗi biệt uyển đều có một bộ phận chịu trách nhiệm việc này, sao vừa mặc một lần mà bẩn đã vứt đi rồi.
Mặc Diệu Dương lạnh lùng nói: "Rốt cuộc cậu định đi làm gì, còn không thành thật trả lời."