Mặc Viên Bằng đột nhiên xuất hiện, khiến những người ở đây đều sửng sốt.
Nhất là bà hai và bà ba! Lý Tú Liên vẫn có chút thông minh, bà ta nghĩ ra điều gì đó, âm thầm nhìn về phía Cốc Nhược Liên.
Trên mặt Cốc Nhược Lâm, quả nhiên kém hơn so với nhưng người khác, trên mặt cô ta không có biểu hiện kinh ngạc. Xem ra, tất cả đều đã được cô ta tính toán kỹ. Mà bọn họ, chỉ là bị cô ta kéo tới làm nhân chứng mà thôi.
Mặc dù trong lòng rất khó chịu, lại bị một con nhóc lợi dụng. Nhưng bây giờ, cũng không có cách nào khác, chỉ có thể kiên trì.
Thấy tất cả mọi người yên tĩnh như ve mùa đông, Mặc Viên Bằng lần nữa nổi giận gầm lên một tiếng: "Ai có thể nói cho ta, chuyện gì xảy ra? Cảnh Y, con nói, rốt cuộc là có chuyện gì?”
Mặc Cảnh Y nghiêm túc, đầu tiên là nhìn về phía An Đình Đình, sau đó, hướng Mặc Viên Bằng nói: "Ba... Hình như là Đình Đình, xông vào khu vực cấm!”
Mặc Viên Bằng nghe vậy, cả người khẽ giật mình.
Ông ta mang theo ánh mắt không thể tin nổi nhìn về phía An Đình Đình.
Thật ra lúc trên đường đi tới Mặc Viên Bằng đã suy đoán, rốt cuộc là ai xông vào khu vực cấm. Ông ta đã từng nghĩ, người này rất có thể chính là An Đình Đình. Nhưng ông ta phủ định suy nghĩ này rất nhanh.
Bất cứ kẻ nào đều có thể, duy chỉ không thể là cô!
Nhà tổ nhà họ Mặc này, có bao nhiêu người muốn dồn hết tâm trí muốn diệt trừ cô, cô xảy ra chuyện vào lúc này sẽ khiến cho nhà họ Mặc và Diệu Dương đau khổ và trở ngại vô cùng to lớn.
Nhưng không thể ngờ tới, hết lần này đến lần khác vẫn là cô!
An Đình Đình cắn chặt môi, ôm Tiểu Tuyết Cầu trong ngực, cũng không dám thở mạnh một tiếng.
Hà Diễm Linh khinh miệt hừ lạnh một tiếng, nói: "An Đình Đình, tại sao cô không nói lời nào? Ông nội đang hỏi cô đấy, cô nên nói một chút đi, có phải cô xông vào không?”
Mặc Viên Bằng híp mắt, trong mắt mang theo sự giận dữ rõ ràng.
"Đình Đình, phải cháu không? Ông nội muốn chính miệng cháu thừa nhận!” Mặc Viên Bằng nặng nề nói.
"Là cháu!" An Đình Đình nói.
Cô ngẩng đầu, nhìn chăm chú vào Mặc Viên Bằng. Từ trên mặt ông cụ, cô nhìn thấy vẻ đau khổ và thất vọng. Vậy nên, sự tự trách trong lòng cô lại càng nhiều.
"Ông nội, thật xin lỗi, không phải cháu cố ý đi vào. Là… Tiểu Tuyết Cầu của cháu, nó…Chạy lạc đường, cháu mới đi vào đưa nó ra… Ai ngờ…”
An Đình Đình vốn muốn đem chuyện từ đầu đến cuối nói hết ra, thế nhưng là lời mới vừa nói đến đây, liền bị người ngắt lời.
"Cô như vậy là có ý gì? Cô còn muốn đem sai lầm của mình phạm phải đẩy cho một con súc sinh sao? Haha… Cô coi quy củ nhà họ Mặc là cái gì? Để trưng bày sao?”
Người nói chính là Hà Diễm Linh, sau khi bà ta nói xong, liền hướng về phía Lý Tú Liên nháy mắt.
Lý Tú Liên không ngốc, so với bà ta còn khôn khéo hơn một chú. Lúc này, ý của bà ta cũng chính là ngầm thừa nhận. Từ khi ông cụ vừa xuất hiện, bà ta liền cảm thấy chuyện này rất kỳ lạ.
Cho dù An Đình Đình tiến vào, nhưng Cốc Nhược Lâm sao lại có thể biết được?
Chuyện này rõ ràng là An Đình Đình bị ám hại, nếu không tra được thì thôi, một khi tra được, bọn họ đều sẽ gặp nạn theo.
Vì vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Lý Tú Liên lựa chọn im lặng. Bà ta cúi đầu, giả vờ không nhìn thấy ám chỉ của Hà Diễm Linh.
Hà Diễm Linh cuống lên, thầm nghĩ, khá lắm, chủ tử sợ phiền phức. Lúc đi tới, bà ta vẫn luôn la hét muốn xem kịch, thấy được màn kịch này, bà ta lại không lên tiếng.
Nhà tổ nhà họ Mặc này, từ trước đến nay đều là dựa vào quy định và quy tắc tổ điên để làm việc. Nhưng từ khi An Đình Đình này vào vửa, ông cụ đã nhân nhượng cô ta đủ kiểu, làm giống như từ trên xuống dưới của nhà họ Mặc không có con bé này sẽ giải tán vậy. Đây không phải rõ ràng là che chở sao? Ngược lại muốn xem xem, hôm nay con nhóc này gây ra đại họa, ông cụ còn muốn che chở thế nào!
Bà ta suy nghĩ một lát, nghiêm nghị nói: "An Đình Đình, đang hỏi cô đấy, tại sao cô không lên tiếng? Cô đừng có viện cớ vào một con súc sinh. Ông cụ ở nhà họ Mặc từ trước đến nay luôn thưởng phạt phân minh, sẽ không trách cứ nhầm người có ân. Càng không buông tha cho bất cứ ai dám vi phạm quy định của nhà họ Mặc!”
An Đình Đình ý thức được mình không cẩn thận đã gây ra đại họa.
Cô biết ông nội yêu thương mình, nếu không cô đã sớm bị đưa đi chịu phạt. Cô ngẩng đầu, nhìn thấy trong mắt ông nội là sự yêu thương và thất vọng, trong lòng càng thêm tự trách.
An Đình Đình há hốc mồm, nói: "Ông nội, cháu sai rồi! Xin ông bớt giận, tha thứ cho cháu!”
"Ơ! Vậy là thừa nhận sai lầm rồi nha? Vừa rồi lúc ông cụ không có ở đây, không phải cô vẫn rất phách lối sao? Hả? An Đình Đình, cô đừng mong lừa dối được ai!”
"Câm miệng!" Mặc Viên Bằng thấp giọng trách cứ một câu.
Mấy người phụ nữ xúi giục lập tức câm như hết. Mặc dù như vậy nhưng ánh mắt mọi người đều chăm chú nhìn vào Mặc Viên Bằng như cũ. Tin chắc rằng lần này, nếu ông cụ vẫn tiếp tục che chở, sau này uy danh ở nhà ho Mặc chắc chắn sẽ giảm đi rất nhiều!
"Đình Đình!” Lông mày của Mặc Viên Bằng giống như đã hòa hoãn rất nhiều.
"Ông nội." An Đình Đình ôm thật chặt Tiểu Tuyết Cầu vào trong ngực, trả lời.
"Cháu nói cháu xông vào, chỉ là vì tìm con chó này, đúng không?” Mặc Viên Bằng hỏi.
"Vâng." An Đình Đình gật gật đầu."Là lỗi của cháu, ông nội, cháu xin ông đừng nói giận, vì cháu mà tức giận, quá tức giận không tốt cho sức khỏe. Ông nội, cháu tình nguyện chịu phát, cháu…”
"Người đâu!" Mặc Viên Bằng đột nhiên rất lớn tiếng, ngắt lời cô.
An Đình Đình khẽ giật mình, trong lòng sợ hãi.
Mặc Viên Bằng trầm giọng nói: "Đem con súc sinh đi nhầm vào khu vực cấm ra ngoài rút gân lột da!”
Lời vừa nói dứt, tất cả mọi người đều nín thở.
An Đình Đình nghe xong, cả người hoảng sợ choáng váng. Cô khóc cầu khẩn: "Đừng, ông nôi, đều là lỗi của cháu. Cầu xin ông tha cho Tiểu Tuyết Cầu, nó chỉ là một con vật, không biết gì hết!”
Trong mắt Mặc Viên Bằng hiện lên vẻ tàn nhẫn, hung hăng lườm cô một cái.
Mấy người vệ sĩ đi đến bên cạnh An Đình Đình, làm bộ muốn ôm Tiểu Tuyết Cầu đi.
An Đình Đình sao có thể nhẫn tâm để bọn họ đưa Tiểu Tuyết Cầu đi, Tiểu Tuyết Cầu là vô tội, rút gân lột da, nó còn có thể tiếp tục sống sao? Đều là do cô không nghiêm mới dẫn đến việc Tiểu Tuyết Cầu xông vào khu vực cấm.
Cô quỳ xuống đất, ôm thật chặt Tiểu Tuyết Cầu, giống như sợ người khác cướp đi.
"Ông nội… cầu xin ông… Đều là do Đình Đình sai, cầu xin ông tha cho Tiểu Tuyết Cầu…Nó không thể chết."
Mặc Viên Bằng xử lý chuyện này, rõ ràng là vẫn che chở cho An Đình Đình. Nhà tổ lớn như vậy, quy tắc do tổ tiên đặt ra, nhiều lần bị phá lệ trên người cô. Truyện hay ho này đã sớm khiến cho những người khác bất mãn.
Bất mãn thì bất mãn, cũng không ai dám nói gì. Chỉ có thể ở bên cạnh châm ngòi thổi gió, nói một chút châm chọc mà thôi.
"Ông cụ, mợ hai cũng đã nói, chỉ cần tha cho con súc sinh kia, cô ta đồng ý chịu phạt… Dù sao chuyện này cũng đều là do cô ta sai, cô ta đồng ý thì để cô ta chịu phạt là được…”
"Cũng không phải sao! Từ lúc An Đình Đình này tiến vào nhà họ Mặc, cũng không để quy định của nhà họ Mặc chúng ta vào trong mắt… Nếu không phải ngày thường được ngài nuông chiều, cô ta sao có thể phạm phải sai lầm thế này…”