Trong mắt An Đình Đình mang theo sự bất đắc dĩ, nếu như còn một chút không nỡ thì đó cũng là vì cảm thấy tiếc cho những tình cảm chân thành tha thiết đã bỏ ra.
Anh không còn giống như trước đây, dứt khoát từ chối cô.
Anh không còn giống như trước đây, dứt khoát không cho phép cô rời đi.
Được rồi! Coi như là cam chịu.
An Đình Đình cụp mắt xuống.
Sau đó tầm mắt lại nhìn người đàn ông đột nhiên đứng lên từ ghế sô pha.
Rốt cuộc anh đã quyết định rồi? An Đình Đình nhìn anh.
Ánh mắt của người đàn ông nhìn chỗ khác, hai tay đút túi quần rồi nói một câu: "Sau này cố gắng đừng cho chó của em ra ngoài." Anh nói xong thì rời khỏi Thủy Sam Uyển trong sự kinh ngạc của An Đình Đình.
Đến khi người đàn ông ra khỏi Thủy Sam Uyển, An Đình Đình vẫn chưa lấy lại tinh thần trong sự kinh ngạc. Nhưng lúc cô muốn đuổi theo thì bóng dáng của người đàn ông kia đã biến mất trong tầm mắt.
Cô chỉ có thể thầm oán hận của mình, vừa rồi vì sao cô không nhấn mạnh suy nghĩ mình muốn rời khỏi đây với anh chứ.
Nếu anh và Cốc Nhược Lâm đã thành đôi thì tại sao vẫn không buông tay cô?
Bóng đêm ở nhà tổ họ Mặc rất yên tĩnh lại cũng rất kỳ lạ.
Đi thẳng về phía núi Bắc phía trước có một khu rừng rậm u ám, cỏ dại sinh sôi. Nơi này có rất ít người đến đây, cũng không thấy người hầu đến quét dọn.
Kể từ đó càng làm cho người ta cảm thấy thần bí.
Mặc Diệu Lương đạp lên đá vụn nhỏ, nhân lúc trời tối lặng lẽ đi đến đây.
Nhưng anh ta cũng không dám đi sâu vào bên trong mà chỉ đứng bên ngoài, im lặng nhìn vào bên trong.
Sức tưởng tượng của của con người đúng là rất vô hạn.
Ánh mắt anh ta nhìn vào chỗ sâu nhất ở bên trong, anh ta nhìn thấy được ánh đèn đong đưa, bóng người đi qua đi lại.
Có phải anh ta nhìn lầm rồi sao? Bên trong thật sự rất tối, khó bảo toàn không phải chính mình xem thời gian lâu rồi, cho nên mới có ảo giác?
Anh ta nín thở rồi nhón chân, cố gắng giẫm lên cây cỏ cây thưa thớt...
Lúc này một bóng người đi ra từ bên trái. Người đó nhìn thấy hành động của anh ta thì khóa chặt mục tiêu rồi đi tới.
"Diệu Lương, cậu làm gì vậy?" Mặc Diệu Dương mở miệng.
Mặc Diệu Lương sợ tới mức run rẩy, vội vàng thu chân lại. Anh ta quay đầu nhìn thấy người tới thì cười nói: "Ồ, thì ra là anh hai, làm em sợ muốn chết, em nghĩ là người của ông nội chứ."
Mặc Diệu Dương cũng không nói gì đi đến trước mặt anh ta, sau đó ánh mắt tập trung nhìn vào chỗ sau trong rừng nhàn nhạt nói: "Chẳng lẽ cậu đã quên lúc chúng ta còn rất nhỏ thì nhà họ Mặc đã có quy định không ai được phép đi vào chỗ này. Trong đó là khu vực cấm của nhà họ Mặc. Nếu có người vi phạm quy định này thì sẽ phải chịu hình phạt nghiêm khắc!"
Mặc Diệu Lương xoay tròn đôi mắt, sau đó anh ta cười gượng nói: "Em biết chứ, nhưng em vẫn muốn cảm ơn anh hai đã nhắc nhở. Em cũng không định đi vào, vừa rồi trùng hợp đi ngang qua, hình như em làm rơi đồ nên muốn tìm trong bụi cỏ một chút."
Hơn phân nửa đêm đi đến chỗ này để tìm đồ sao? Ai sẽ tin chứ. Nhưng Mặc Diệu Dương giả vờ tin anh ta.
"Ồ, thật sao? Hay là tôi giúp cậu tìm nhé?"
"Không không... Được rồi, cũng không phải là đồ quý giá, rơi rồi thì thôi." Mặc Diệu Lương cười ha ha.
Mặc Diệu Dương nghe vậy thì gật đầu nói: "Nếu không quý giá thì không cần tìm. Mau về thôi, lỡ có người phát hiện thì đến lúc đó ông nội hỏi cũng khó nói rõ ràng được."
Mặc Diệu Lương vội vàng gật đầu đi về phía đường cũ.
Mặc Diệu Dương cũng không thay đổi sắc mặt rời đi.
Dọc theo đường đi hai anh em không mở miệng nói chuyện. Chỉ có tiếng gió thổi lá cây xào xạt vang lên bên tai, còn có tiếng bàn chân giẫm lên đá cuội.
Mặc Diệu Lương đột nhiên tò mò hỏi: "Đúng rồi anh hai, anh biết vì sao ông nội lập chỗ này là khu vực cấm không?"
Mặc Diệu Dương nhìn phía trước, nhàn nhạt trả lời: "Nếu ông nội quy định thì chúng ta có tư cách hỏi sao? Đừng nói tôi và cậu, ngay cả bậc cha chú của chúng ta cũng phải tuân thủ. Sao vậy, chẳng lẽ cậu thật sự có suy nghĩ muốn đi vào tìm hiểu đầu đuôi?"
Mặc Diệu Lương nghe vậy thì lập tức rùng mình, vội vàng nói: "Không có, em không dám. Anh hai, anh đừng nói với ông nội. Nếu để ông cụ nghi ngờ em thì cuộc sống của em trong nhà tổ này sẽ không dễ chịu."
Tuy rằng biết rõ anh cố ý nói thế nhưng Mặc Diệu Dương vẫn nở nụ cười. Anh đưa tay đấm nhẹ vào vai anh ta: "Yên tâm đi, sao tôi nói ra ngoài chứ. Hơn nữa, không phải tôi cũng ở đây sao? Lỡ cậu bán đứng toi, chẳng phải tôi cũng xui xẻo theo sao."
"A! Ha ha! Nói cũng đúng." Mặc Diệu Lương nở nụ cười giả tạo.
Mặc Diệu Dương nhìn anh ta, trên mặt cũng mang theo nụ cười nhạt.
Hai người đi đến ngã tư, Mặc Diệu Lương nhìn về một phía nói: "Anh hai, anh có muốn vào ngồi không?"
"Không được, không còn sớm nữa, tôi phải đến Ngô Đồng Uyển." Mặc Diệu Dương cười từ chối.
Ánh mắt Mặc Diệu Lương thay đổi, giọng điệu mang theo sự trêu chọc nói: "Ngô Đồng Uyển? Sao thế, anh hai không đến Thủy Sam Uyển à?"
Mặc Diệu Dương chứa ý cười trên môi, bởi vì những lời anh ta nói mà ý cười càng đậm hơn.
Anh mang theo nụ cười tự giễu: "Không phải cậu muốn thấy tôi đến Ngô Đồng Uyển sao."
"..." Mặc Diệu Lương nghe vậy thì khóe miệng đang cười lập tức cứng lại.
Mặc Diệu Dương vẫn điềm tĩnh như thường, anh đưa tay vỗ nhẹ vai anh nói: "Không còn sớm nữa, cậu về đi, tôi đi trước."
Anh nói xong cũng không quan tâm vẻ mặt Mặc Diệu Lương phức tạp, anh đi thẳng về phía.
Mặc Diệu Dương nói câu đó thật sự làm cho Mặc Diệu Lương rất chấn động và kinh ngạc.
Cho tới nay anh cho rằng Mặc Diệu Dương sẽ không biết được một số truyện. Anh ta cẩn thận như thế, sao anh lại phát hiện được chứ?
Mà hiện tại anh nói như vậy là vô tình hay là xác nhận điều gì?
Chẳng lẽ trong khoảng thời gian này anh ở lại Ngô Đồng Uyển chỉ là biểu hiện giả tạo hay sao?
Đêm nay Mặc Diệu Lương ngủ không yên giấc!
Sáng sớm hôm sau Mặc Diệu Dương vội vàng rời khỏi nhà tổ.
Mặc Diệu Lương đi tới một nơi nào đó, chỗ này đầy cây cối, hiếm khi có người đến đây. Cành khô rắc rối phức tạp và lá dày đặc ngăn chặn ánh sáng.
Người đứng ở bên trong được che giấu rất kỹ, không dễ dàng bị người ta phát hiện.