Dường như là phân tích của Mạnh Yến San có căn cứ và có cơ sở.
Nhưng lúc mọi người đang tin sái cổ tất cả lời nói của cô ta, Mặc Diệu Dương lại phủ nhận suy đoán của cô ta.
“Không phải.” Mặc Diệu Dương phủ nhận dứt khoát, ngữ điệu này có một sự bá khí đã nắm chắc thắng lợi trong tay.
“Sao vậy?” Mạnh Yến San nhướng mày không hiểu nhìn anh.
“Người này không có liên quan gì đến thế lực ở bên ngoài, nếu như tôi suy đoán không sai, rất có thể hắn ta là người đối nghịch với thế lực ở bên ngoài.”
Lời nói của Mặc Diệu Dương khiến cho tất cả những người ở đây đều lấy làm kinh hãi.
Lúc này Qúy Đình Kiêu cũng đã thay xong quần áo, lớp phấn son trên mặt cũng đã được tẩy rửa sạch sẽ, bộ dạng như tiên nhân sống trên nhân gian.
Anh ta nện bước chân mạnh mẽ đi đến ghế sofa, ngồi ở bên cạnh của bọn họ.
“Vậy tại sao ba mươi người khác đều chết hết mà hắn ta vẫn còn sống chứ?” Mạnh Yến San dựa vào lý lẽ mà biện luận, sau đó quay đầu lại nhìn về phía Qúy Đình Kiêu, nói: “Đình Kiêu, hôm nay thế lực ở bên ngoài xuất nhập cảnh có ba mươi người à? Không hơn cũng không kém hả?”
“Đương nhiên!” Qúy Đình Kiêu gật đầu.
“Đình Kiêu làm việc, tôi rất tin tưởng.” Tiêu Quân nói, sau đó anh ta gật đầu với Mặc Diệu Dương: “Nói tiếp đi.”
Mặc Diệu Dương mím môi nói: “Rất bình thường, anh cứ nghĩ thử xem, mặt của người này đã bị Đình Đình nhìn thấy rồi, nếu như hắn ta thật sự là người của thế lực bên ngoài, vậy thì kết cục của Đình Đình cũng chỉ có hai cái. Một chính là bị giết chết, còn lại chính là bị mang đi.”
Lời này vừa nói ra, trên mặt của tất cả mọi người đều lộ ra biểu cảm sống sót sau tai nạn.
Nhất là Mạnh Yến San, cô ta gật gật đầu, hơi hiểu mà nói: “Diệu Dương, anh nói không sai, người này hoàn toàn quả thật không giống như là người của thế lực bên ngoài.”
“Không phải là không giống, mà căn bản là không phải.” Rốt cuộc An Đình Đình cũng đã mở miệng nói chuyện.
Ngay lúc đầu cô cũng có phân tích về tình huống của người kia giống y như Mạnh Yến San, nhưng sau khi Mặc Diệu Dương nói ra những lời đó, cô lập tức ý thức được cái gì đó.
Vừa mới nói xong, ánh mắt của tất cả mọi người đều đồng loạt chuyển về phía cô.
Trong ánh mắt của bọn họ đều mang theo vẻ tò mò và học hỏi, chỉ có trong mắt của Mặc Diệu Dương lại mang theo một tia tán thưởng nhàn nhạt.
An Đình Đình nói: “Thật ra thì tôi đã nhìn thấy người này vào ban ngày ở sân bay, tuy là chỉ gặp một lần, nhưng mà tôi nhớ rất kỹ, bởi vì cảm giác mà anh ta mang đến cho tôi cũng không phải là người ở bên ngoài, hoặc là người lớn lên ở nước ngoài.”
“Mặc dù là người lai thì giọng nói và dáng điệu cũng sẽ không thay đổi, nhưng mà khí chất đó chắc chắn có khác biệt, cảm giác mà anh ta mang đến cho tôi đó chính là một người lớn lên ở trong nước.”
Ngay sau đó, cô lại kể chuyện cô gặp anh ta vào buổi tối, đương nhiên cô chắc chắn sẽ không kể ra chuyện cô bị người đàn ông thúi đó đùa giỡn và cưỡng hôn.
“Lúc đó tôi cũng cho rằng anh ta sẽ nổ súng với tôi, thẳng cho đến khi tôi tỉnh dậy thì mới phát hiện hóa ra không phải là như vậy, cho nên nói rằng trên người của anh ta không có súng.” An Đình Đình nói.
“Không, hắn ta có.” Mặc Diệu Dương phủ nhận.
An Đình Đình nghi ngờ nhìn anh.
Mặc Diệu Dương lấy ra một túi chứa đạn trong suốt đặt lên trên bàn, nói: “Viên đạn này chính là đạn mà hắn ta đã để lại ở hiện trường, hắn ta đã nạp tất cả ba mươi viên đạn, vừa đủ ba mươi người, mỗi người một viên, một phát mất mạng, chỉ có một người là bị bắn sai tầm bắn bắn xuyên qua bả vai, đạn xuyên qua người và bật trở lại.”
Có thể nhìn thấy được kỹ thuật của người này cực kỳ chuẩn, hơn nữa anh ta lại là một người rất kiêu ngạo và cuồng vọng, một mình đến nhà họ Mặc còn đối kháng với ba mươi người và người của nhà họ Mặc, chuyện này đủ chứng minh người này không thể coi thường được.”
An Đình Đình nghe vậy không khỏi nhớ đến gương mặt mang theo nụ cười cuồng vọng tà mị dưới ánh trăng, lúc đó cảm giác đầu tiên mà gương mặt này mang đến cho cô chính là người này cực kỳ kiêu ngạo cuồng vọng, thậm chí còn mang theo chút cực đoan.
Cho dù nói như thế nào thì người này cũng không phải là người có thể ở chung được.
Mạnh Yến San bừng tỉnh đại ngộ, nói: “Như vậy hắn ta đến đây để giúp chúng ta hả? Là một người đứng cùng phía với chúng ta?”
Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu không lên tiếng, Mặc Diệu Dương suy nghĩ một lát, thản nhiên nói: “Còn chưa xác định được.”
“...” Trên mặt của Mạnh Yến San lộ ra một vẻ thất vọng nhàn nhạt: “Được rồi.”
Cuối cùng Mặc Diệu Dương cầm lấy đạn ở trên bàn đưa đến trước mặt của Mạnh Yến San rồi nói: “Cầm lấy đi xét nghiệm đi, còn có những thi thể đó nữa, chờ kết quả giải phẫu của pháp y được công bố, nếu như tôi đoán không lầm thì trên người của những người đó đều có viên đạn giống như viên này.”
“Ừ, để tôi đi làm cái này.” Mạnh Yến San gật gật đầu.
“Những người còn lại đều nghỉ ngơi đi, thời gian không còn sớm nữa.” Mặc Diệu Dương nói.
Qúy Đình Kiêu và Tiêu Quân gật đầu, chuẩn bị ngủ lại ở Lưu Thủy Uyển.
Mạnh Yến San thì còn có việc phải làm, lúc đang chuẩn bị rời đi thì An Đình Đình gọi lại.
“Yến San, bây giờ thời gian cũng không còn sớm nữa, sau khi cô đến sở tư pháp thì hãy nghỉ ngơi cho thật tốt, hôm nay cô cũng đã đủ mệt rồi.” An Đình Đình cảm thấy mấy người Tiêu Quân, Qúy Đình Kiêu và Mặc Diệu Dương nói thế nào thì cũng là mấy người đàn ông, mệt mỏi một chút cũng không sao. Tuy nói Yến San xuất thân từ cảnh sát, nhưng đến cùng thì cô ta cũng chỉ là một cô gái, thể lực không bằng mấy người đàn ông.
Trên mặt của Mạnh Yến San xuất hiện một nụ cười cảm kích, gật đầu với cô, sau đó lại nhẹ nhàng nhìn lướt qua Mặc Diệu Dương rồi nói: “Không có việc gì đâu, dù sao tôi cũng đã quen rồi.” Nói xong liền quay người rời đi.
Mặc Diệu Dương đưa mắt nhìn cô ấy rời đi, trong đôi mắt đen như mực lại phát ra một ánh sáng phức tạp, dù sao An Đình Đình cũng nhìn không thấu.
Sau đó, Mặc Diệu Dương thu tầm mắt lại, ánh mắt của anh và cô chạm vào nhau.
An Đình Đình lập tức căng thẳng, cuống quýt nhìn sang chỗ khác.
Mẹ Dung bưng thức ăn khuya vừa mới làm xong lên, dặn dò cô ăn một chút, phải bảo vệ thân thể cái gì đó.
An Đình Đình gật gật đầu, đúng là cô đã cảm thấy hơi đói bụng.
Bởi vì Mạnh Yến San đi quá gấp, cho nên ngay cả bữa ăn khuya cũng không ăn liền đi rồi, những người còn lại cũng tùy tiện ăn một chút để chống chọi với cơ thể kiệt quệ.
Ánh mắt của Mặc Diệu Dương lại dừng ở trên người của An Đình Đình.
Mặc dù là An Đình Đình cúi đầu, nhưng cô có thể cảm nhận được cái nhìn chăm chú của anh.
Có lẽ là bọn họ cần nói chuyện với nhau, giống như là giữa hai người bọn họ, rốt cuộc là anh sẽ lựa chọn ai.
Tiêu Quân và Qúy Đình Kiêu cũng rời khỏi Thủy Sam Uyển.
Mặc Diệu Dương và An Đình Đình đi ra ngoài tiễn bọn họ.
Lúc đứng ở cửa, Tiêu Quân đột nhiên hỏi anh: “Diệu Dương, có còn chuyện gì đến Lưu Thủy Uyển nói hay không?”
An Đình Đình nhìn thấy được Mặc Diệu Dương rõ ràng giật mình, mặc dù anh khôi phục lại rất nhanh, chỉ nhìn thấy nụ cười nhạt nhẽo trên gương mặt của anh, anh nói: “Thời gian tối nay cũng không còn nhiều lắm, có chuyện gì thì cứ để ngày mai rồi hẵng nói.”
Tiêu Quân nghe vậy, nhẹ nhàng cười, trong nụ cười này có một loại ý tứ “anh hiểu à”.
Sau đó anh ta và Qúy Đình Kiêu lên xe bảo vệ.
An Đình Đình nhíu mày, tò mò cuộc nói chuyện giữa Tiêu Quân và Mặc Diệu Dương, bỗng nhiên hình như là cô nhớ đến cái gì đó.
Đêm hôm đó cô bỗng dưng nổi lên ý chí giết người, vào cái đêm mà muốn giúp Mặc Diệu Dương giết Mặc Chấn Ngôn, giữa Tiêu Quân và Mặc Diệu Dương cũng đã từng có đoạn đối thoại đó.
Khác biệt chính là lần trước bọn họ tranh chấp với nhau, lần này lại ăn ý.