Tại bệnh viện tư nhân của nhà họ Mặc.
Cả nhà họ Cốc nghe được tin vội vàng chạy tới, mẹ Cốc đau lòng khóc lóc thảm thiết.
Xảy ra chuyện lớn như vậy cho nên Mặc Viên Bằng cũng tới.
Ông cụ đứng bên ngoài phòng cấp cứu nói: "Mọi người đừng quá lo lắng, Nhược Lâm sẽ ổn thôi. Các bác sĩ ở bệnh viện tư nhân này đều là những giáo sư và chuyên gia hàng đầu thế giới, chắc chắn bọn họ sẽ cứu được Nhược Lâm."
Cốc Kiến Bân ôm vợ đang khóc sướt mướt ngoài cửa.
Ông ta đấm ngực tự trách: "Con gái, đều là do ba không tốt, ba không nên rời đi sớm như vậy... Ba mà ở bên cạnh con thêm chút nữa thì con đã không bị thương...
An Đình Đình vì lo lắng cho sức khỏe của Mặc Viên Bằng nên suy nghĩ một hồi rồi bước tới nói: "Ông nội, ông cũng không được khỏe, hay là ông vê trước đi, để con ở đây trông chừng là được rồi."
Mặc Viên Bằng nghe cô nói vậy, gật đầu trấn an cô.
Lúc này, Cốc Kiến Bân như nổi điên đột nhiên lao đến nắm cổ tay mảnh khánh của An Đình Đình hét lớn lên: "Là cô... Nhất định là cô! Cô cố ý lừa con gái tôi ra cổng, bởi vì cô đã mai phục trước ở đó, mục đích là muốn giết con bé. Làm như vậy cô sẽ không còn lo lắng thân phận mợ hai nhà họ Mặc của mình bị cướp đi nữa. Cô đúng là người phụ nữ quá độc ác!"
An Đình Đình cả kinh trước hành động bất ngờ của ông ta nhưng chỉ một lúc cô trấn tĩnh lại, lạnh lùng nói: "Bác Cốc, bác có biết đây là hành động vu không cho tôi không? Không chứng không cớ bác dựa vào đâu mà nói tôi muốn giết con gái của bác?"
Cốc Kiến Bân nheo mắt lại, từ khe mắt ti hí lóe lên vẻ thâm độc.
"Người phụ nữ như cô từ trước tới nay rất biết cách nói chuyện nhưng mà không sao cả, em trai tôi quen biết rất nhiều, có lời gì cô cứ nói với cảnh sát đi."
Ông ta nói xong thì mạnh mẽ gạt phắt cánh tay của An Đình Đình sang một bên.
Cốc Kiến Lâm cũng nghe được chuyện này nên vội vàng chạy tới. Lúc ông ta đến thì đã thông đồng xong với Cốc Kiến Bân, vừa vặn có thể mượn cơ hội này để giải quyết An Đình Đình.
Ông ta tiến lên một bước, cười lạnh lùng nói: "Cô An, mời cô đi theo tôi."
Trong lòng An Đình Đình chợt run lên, không khỏi cảm thấy sốc, đâu óc của hai người này đúng là quá nhanh nhạy. Cốc Nhược Lâm vẫn còn đang làm cấp cứu trong phòng phẫu thuật chưa biết sống chết ra sao, thế mà bọn họ chẳng những không lo lăng đến an nguy của cô ta, ngược lại còn muốn kiếm chuyện với cô.
Có thể thây, suy nghĩ và mục đích của hai người này đúng là không đơn giản.
Ngay khi Cốc Kiến Lâm muốn bước đến định gây khó dễ cho An Đình Đình thì Mặc Viên Bằng đột nhiên giơ tay ra chặn ngay giữa hai người Cốc Kiến Lâm và An Đình Đình.
Cả Cốc Kiến Lâm và Cốc Kiến Bân đều ngẩn ra.
Cốc Kiến Bân nói giọng buồn buồn: "Sao đến lúc này rồi mà ông còn bảo vệ cho cô ta? Chuyện này đã rõ rành ra đấy, cô ta lo lắng không giữ được địa vị của mình cho nên mới hãm hại con gái của tôi. Đáng thương cho con gái của tôi, không có mắt nhìn người cho nên bị cô ta lừa gạt...haiz.'
Ông ta vừa nói vừa đấm vào ngực tự trách.
Mặc Viên Bằng bỏ tay xuống, nói chắc như đinh đóng cột: “An Đình Đình là mợ hai của nhà họ Mặc, ai dám không tôn trọng con bé thì chính là không tôn trọng tôi. Nếu ai nghi ngờ con bé tức là người đó đang gián tiếp nghi ngờ tôi. Đừng ăn nói bừa bãi, cũng đừng nghĩ gì nói đó, bất cứ chuyện gì cũng cần phải có bằng chứng. Các người có bằng chứng thì cứ lấy ra, tôi sẽ đi kiểm chứng. Nếu đúng là thật tôi sẽ không bao che cho bất cứ người nào."
Một lời của ông cụ nặng tựa ngàn cân khiến cho bâu không khí ồn ào bên ngoài phòng bệnh lăng lại.
Cốc Kiến Bân và Cốc Kiến Lâm liếc mắt nhìn nhau nhưng cũng không nói gì thêm.
Bên ngoài phòng bệnh nhất thời yên tĩnh, thỉnh thoảng lại vang lên tiếng khóc nức nở của mẹ Cốc.
Mặc Viên Bằng lại nói: "Các người yên tâm, có tôi ở đây, tôi sẽ bảo đảm Nhược Lâm bình yên vô sự, chỉ là vết thương do súng bắn trên người con bé cần phải tĩnh dưỡng một thời gian. Nhà họ Mặc chúng tôi sẽ trả toàn bộ phí tổn. Thứ nhất vì Nhược Lâm đã là người nhà họ Mặc, thứ hai vì con bé xảy ra chuyện ở nhà họ Mặc cho nên tôi sẽ không khoanh tay đứng nhìn. Còn nữa, tôi nhất định sẽ ra lệnh cho người điều tra chuyện này thật kỹ, nhất định sẽ bắt được hung thủ đã ra tay bắn con bé. "
Cốc Kiến Bân nghe nói thế cũng đành tạm thời làm theo ý của ông cụ.
Lúc này chợt có tiếng bước chân từ truyền bên ngoài đến, An Đình Đình chỉ nghe tiếng bước chân liên biết là ai.
Cô quay đầu lại nhìn, quả nhiên liên nhìn thấy Mặc Diệu Dương xuất hiện với vẻ phong trần mệt mỏi.
Anh đi thẳng tới trước mặt An Đình Đình, đầu tiên là nhìn cô từ trên xuống dưới, sau đó hỏi: "Em có sao không?"
An Đình Đình có thể nhận ra được sự lo lắng trong mắt anh, trong lòng cô rất ấm áp, lắc đầu nói: "Em không sao, chỉ là cô Cốc, cô ấy..."
Chưa nói hết câu, người đàn ông ấy liền ôm cô vào lòng.
Mặc Diệu Dương như không nhìn thấy những người bên cạnh, anh ôm chặt An Đình Đình nói nhỏ bên tai cô: "Em không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi."
An Đình Đình hơi giãy ra khỏi lòng anh, mặt đỏ bừng.
Bọn họ làm ra hành động quá thân mật trước mặt nhiêu người như vậy hình như không thích hợp lắm.
Thế là cô khẽ vỗ lưng của Mặc Diệu Dương nói: "Anh yên tâm, em không sao đâu."
Lúc này Mặc Diệu Dương mới buông cô ra, quay đầu nhìn Cốc Kiến Bân hỏi: “Tình trạng của Nhược Lâm thế nào rồi?"
Tất cả mọi người đều nhìn thấy cảnh tượng lúc ấy, bao gồm Cốc Kiến Bân.
Trước tiên, ông ta liếc mắt nhìn An Đình Đình, sau đó hừ lạnh nói: "Con bé còn đang cấp cứu. Diệu Dương, không phải tôi nói cậu chứ, cậu làm chủ gia đình kiểu gì thế? Từ lúc Nhược Lâm xảy ra chuyện tới giờ lâu như vậy tại sao cậu mới tới? Rốt cuộc trong lòng cậu có Nhược Lâm không? Có coi nhà họ Cốc của chúng tôi ra gì không?”
Lời nói của Cốc Kiến Bân rõ ràng là đang xem bản thân chính là cha vợ chính thức của Mặc Diệu Dương. Bởi vì con gái cưng của mình bị thương mà quát tháo con rể của mình.
Thái độ của Mặc Diệu Dương cũng coi như chân thành, anh nói: "Bác à, cháu xin lỗi, cháu bỏ đi là vì xảy ra chuyện đột xuất. Khi nghe tin Nhược Lâm bị thương, cháu đã không chút chân chừ chạy vội tới. Cháu cũng rất lo cho vết thương của Nhược Lâm, sao có thể thờ ơ cho được?”
Nghe anh nói, Cố Kiến Bân cũng bớt giận phân nửa.
"Đứa con gái số khổ của mẹ..." Mẹ Cốc lại ôm mặt khóc rống lên.
Mặc Diệu Dương nhìn thoáng qua An Đình Đình, sau đó buông tay cô ra, bước tới nói: Bác gái, xin bác yên tâm, cháu nhất định sẽ không để cho Nhược Lâm xảy ra chuyện gì đâu."
Mẹ Cốc mở đôi mắt sưng đỏ vì khóc nhìn Mặc Diệu Dương, gật đầu.
Trong phòng phẫu thuật vẫn đang tiến hành cấp cứu, Mặc Diệu Dương sắp xếp đưa Mặc Viên Bằng về nhà trước, những người khác thì ở lại bệnh viện chờ.
Vốn dĩ ý của Mặc Diệu Dương là để cho An Đình Đình và ông cụ Mặc cùng trở vê nhưng An Đình Đình nhất quyết ở lại. Cô lo lắng cô vừa rời đi thì người nhà họ Cốc sẽ lập tức gây khó dễ Mặc Diệu Dương.
Nói cho cùng trong lòng cô vẫn hơi sợ hãi. Dù sao người nhà họ Cốc cũng đang nắm thóp của nhà họ Mặc, cũng không phải sợ Mặc Diệu Dương thỏa hiệp với bọn họ chuyện gì mà chỉ đơn giản là muốn tự mình rời đi mà thôi.
Nếu sự hy sinh của cô có thể đổi lấy sự bình yên của nhà họ Mặc thì cô cũng vui vẻ chấp nhận. Điều cô sợ là một khi Diệu Dương bộc phát tính tình thì sẽ không có kết cục đẹp.