An Đình Đình vừa nói đã đẩy Mặc Diệu Dương lên một tầm cao mới, mà vừa rồi mấy người phản giáo đó cũng phải ngậm miệng lại.
Lúc quay lại nhận lấy trà, An Đình Đình chạm vào ánh mắt của Mặc Diệu Lương, đang đi về phía mình.
Trong lòng khẽ cười lạnh.
Lúc này, cô mới hiểu ra, tại sao Mặc Diệu Lương ngày đó lại nói mấy lời kỳ lạ kia với cô. Anh ta chính là muốn nhìn thấy cô như ngồi trên kim châm, không thể ứng đối, trở thành trò cười. Vì để củng cố địa vị trong tương lai của anh ta, mà đã tạo nền tảng sẵn.
Chiến thuật tâm lý của kẻ địch, không thể phòng được.
Cho nên, An Đình Đình thầm cảnh tỉnh chính mình, sau này nhất định phải cẩn thận và cảnh giác hơn nữa. Một điểm quan trọng nhất, nếu đã là con dâu trưởng của nhà họ Mặc thì nhất định phải có nội tâm cứng rắn.
Không bị bất kỳ lời dị nghị bên ngoài đả động đến, nếu không, sao có ở bên cạnh Mặc Diệu Dương, trợ giúp anh quản lý nhà tổ nhà họ Mặc.
Có người gọi mợ hai, An Đình Đình đáp lại, quay đầu, mang theo nụ cười nói với các khách khứa: “Thất lễ một chút.” Đứng dậy, đường hoàng ngay thẳng rời đi.
Khi quay đầu thì nhìn thấy Mặc Diệu Lương bất động thanh sắc đứng ở đằng sau cô. (Đọc truyện hay)
“Biểu hiện không tồi, tôi thật sự đánh giá thấp cô rồi.” Mặc Diệu Lương nhấp ngụm nước ấm, không mặn không nhạt nói.
An Đình Đình khẽ nhếch môi: “Diệu Lương, lời này của anh tôi sao nghe không hiểu gì vậy chứ.”
“Ha... có vài người không hiểu nhưng giả vờ hiểu. Mà cô, rõ ràng cái gì cũng hiểu, lại giả vờ không hiểu, cũng thú vị lắm.” Một tia sáng vụt qua trong mắt của Mặc Diệu Lương.
“Diệu Lương, gần đây thế nào lại phát hiện anh thay đổi rồi nhỉ?” An Đình Đình cố tình cau mày.
“Ổ? Tôi thay đổi chỗ nào, nói nghe thử.” Mặc Diệu Lương nhếch môi cười ẩn ý.
“Quen biết chú út lâu như vậy, chưa từng thấy bên cạnh chú út có bóng dáng của phụ nữ. Mới đầu, tôi còn tưởng chú út là một người đàn ông không nhiễm khói lửa nhân gian, có thể gân đây thấy nhà họ Mặc làm hỷ sự, không biết chạm vào dây thần kinh nào của chú út. Là ngưỡng mộ hay đố ky? Giọng điệu khi nói chuyện sao không giống như trước đây, ấu trĩ giống như đứa trẻ lên ba của nhà hàng xóm vậy.”
An Đình Đình cũng mang theo nụ cười nhàn nhạt, nhân cơ hội chế giễu Mặc Diệu Lương một phen.
Quả nhiên, sắc mặt của Mặc Diệu Lương cứng lại. Bởi vì khoảng cách tương đối gần, An Đình Đình thậm chí còn nhìn thấy trên mặt của anh ta, vừa lóe kên tia ửng đỏ.
Cười trộm trong lòng, lẽ nào thật sự động lòng phàm rồi sao?
Mặc Diệu Lương luôn là người đàn ông cao cao tại thượng, từ khi nào bị một người phụ nữ trêu đùa như vậy chứ? Giữa chân mày của anh ta lộ ra vẻ tức giận, giọng nói trâm thấp, vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
“Miệng lưỡi giảo hoạt!”
“Ha ha... coi như thế đi, mong chờ một ngày cánh của anh đủ lớn để nhổ nó đi. Thất lễ rồi!” An Đình Đình hơi hất cằm, kiêu ngạo quay người rời khỏi. Mắt của Mặc Diệu Lương hơi nheo lại, nhìn theo bóng lưng của cô, thấp giọng mắng một câu: “Đợi đấy cho tôi!”
Đến bữa trưa, An Đình Đình cùng khách khứa ở nhà ăn chuyên dùng để tiếp đãi khách dùng bữa trưa, sau đó thì trở về Thủy Sam Uyển. Sau khi nghỉ ngơi một lát thì bắt đầu chính thức chuẩn bị cho hôn lễ vào buổi tối.
Phục trang mặc đầu tiên, đương nhiên là váy cưới.
Chiếc váy cười tinh xảo thánh khiết đến bóng đêm cũng bị đấy lùi được mặc trên người, chuyên gia trang điểm cẩn thận trang điểm cho cô dâu như cô một cách tinh tế, stylist cũng ở một bên chuẩn bị, tạo kiểu tóc cho cô dâu, phù hợp với nét trang điểm và khí chất của cô...
An Đình Đình bị dày vò hai tiếng, cuối cùng mọi thứ cũng xong xuôi.
Lúc cô soi gương thì thấy bản thân giống như biến thành một người khác, không biết tại sao, cảm xúc rõ ràng rất ổn định, lần nữa trở nên bất an.
Bởi vì, mắt thấy hôn lễ sắp được tổ chức rồi, nhưng lại không có tin tức của Mặc Diệu Dương. Dự tính xấu nhất chính là, ngộ
nhỡ Mặc Diệu Dương hôm nay không có xuất hiện, cô nên làm thế nào đây?
Các phu nhân phòng khác của nhà họ Mặc, không biết lại nghĩ ra lời nói cay nghiệt gì đến chế giễu cô đây. Người làm trong biệt thự, cũng sẽ xem chuyện này thành trò cười để bàn luận sau lưng.
Còn nữa, trong lòng của ông nội sẽ lo lắng nhiêu như thế nào?
An Đình Đình day trán, thế nào cảm thấy, hôn lễ lân này, cùng với dự tính ban đầu của cô, vậy mà khác biệt lớn đến như vậy.
Lúc cô đang nghĩ ngợi lung tung, đột nhiên nghe thấy tiếng chạy gấp gáp của cô nhóc Mặc Diệu Tuyết, trong miệng còn lẩm bẩm nói: “Đến rồi đến rồi, về đến rồi.”
An Đình Đình nghe vậy, trái tim cũng căng thẳng. “Ai trở về?”
“Anh hai của em... chị dâu, chị đừng lo lắng nữa, anh hai của em anh ấy trở về rồi."
“Thật sao?” Trái tim của An Đình Đình đập thình thịch, vẻ u ám trên mặt đều bị quét sạch.
“Thật, em tận mắt nhìn thấy.”
“Anh ấy bây giờ đang ở đâu?” An Đình Đình đứng dậy, hấp tấp hỏi.
"Ở nhà cũ, rất nhiều khách khứa đang tìm anh ấy nói chuyện. Chị dâu, chúng ta bây giờ đến đó sao?”
“Ừm”” An Đình Đình nói, kéo tay của Mặc Diệu Tuyết, hai người đi ra bên ngoài.
Khi đi đến lầu dưới thì bị người chủ trì của hôn lễ chặn lại.
“Cô dâu, cô muốn đi đâu?”
“Tôi đến nhà cũ gặp Diệu Dương.” An Đình Đình nói.
“Không được không được.” Người đó nghe thế, hai tay giang ra: “Hôn lễ sắp bắt đầu rồi, dáng vẻ này của cô bây giờ đi tìm chú rể, không ổn.”
“,..“An Đình Đình vừa nghĩ, hình như cũng phải.
“Không bằng như thế này, cô đợi một lát. Tôi bây giờ sang bên đó sắp xếp, nghe khẩu lệnh của tôi, đến giờ tôi sẽ phái người đến đón cô qua đó. Dù sao, trong hôn lễ, hai người có thể thấy nhau rồi. Cũng chỉ là chuyện của mấy phút thôi.”
An Đình Đình khẽ gật đâu, nói: “Được.”
Nội tâm thật sự không khống chế được niêm vui. Nếu như không phải vì hôm nay là ngày cưới, cô thật sự hận không được lập tức đi đến bên cạnh anh. Dù sao, lát nữa thì có thể nhìn thấy anh rồi, cũng không vội vàng gì vài phút đông hồ này.
“Hì hì, chị dâu, chị nhìn chị kìa, mặt cũng đỏ lên cả rồi.” Cô nhóc Mặc Diệu Tuyết ở bên cạnh xoa cằm cười trêu chọc.
An Đình Đình nghe thế, mặt mày lại càng đỏ. Giơ tay, cốc vào trán của cô nhóc: “Nhóc con, không được nói linh tinh.”
“Được rồi được rồi, em không nói là được rồi, chị dâu tốt, hôm nay chị và anh hai mới là nhân vật chính, chị tuyệt đối đừng tức giận.” Mặc Diệu Tuyết nói rồi, nắm lấy tay của An Đình Đình, nói: “Chúng ta vào bên trong ngôi chờ một lát, em canh cửa cho chị. Người của họ đến gọi, em cùng chị đi qua đó.”
An Đình Đình chỉ đành kìm nén tâm trạng lo lắng hồi hộp, yên lặng chờ đợi.