"Tôi cảnh cáo anh, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi là được rôi, các anh không được động vào Mặc Diệu Phong!”
Nụ cười của An Đình Đình lập tức lạnh xuống, cắn răng nghiến lợi cảnh cáo.
Người đàn ông kia trâm thấp cười một tiếng: "Thật xin lỗi, chúng tôi chỉ là nhận tiên của người ta rồi làm việc mà thôi."
An Đình Đình nghe vậy, trong lòng càng thêm lo lăng. Nếu như một khi Mặc Diệu Phong có nguy hiểm gì thì cả đời này cô cũng không thể sống yên ổn được. Cô giãy dụa muốn thoát khỏi người đàn ông giống như gông cùm xiềng xích này trở lại bên cạnh Mặc Diệu Phong.
Nhưng người đàn ông kia cũng không để cô được như mong muốn, cánh tay rắn chắc vòng quanh eo thon của cô.
Tiêu Quân nhìn ra điểm khác lại vụt đứng dậy vứt lại Mặc Diệu Phong lách qua những chỗ ít người đi đến chỗ cô, An Đình Đình lập tức hướng vê chỗ anh ta hét lớn: "Đằng sau!”
Tiêu Quân bỗng nhiên dừng bước chân lại, cũng vội vàng quay đầu nhìn qua, quả nhiên anh ta nhìn thấy mấy người đàn ông có hành vi khả nghi, tay để trong túi áo âu phục, ở đó hơi phình lên, mấy người đó đang đi tới gần Mặc Diệu Phong.
Hỏng bét! Mặc Diệu Phong gặp nguy hiểm rồi.
Tiêu Quân dùng tốc độ nhanh nhất của mình chạy về bên cạnh Mặc Diệu Phong.
Mà lúc này, nhịp chân trong sàn nhảy lại vô thức thay đổi, thân thể An Đình Đình đã đi tới tít ngoài rìa của sân nhảy, chỉ thiếu
mấy bước là có thể đi tới bên cạnh Mặc Diệu Phong. Tiêu Quân lập tức hướng về phía bóng tối, để tất cả vệ sĩ ẩn núp ở nơi hẻo lánh tới bảo hộ cho Mặc Diệu Phong.
Nhưng qua một hồi lâu lại phát hiện mấy người kia giống như cũng không hề ra tay. Ánh mắt Tiêu Quân gắt gao nhìn vào một người trong đó.
Sắc mặt người kia rất tự nhiên, mang theo vẻ mặt thưởng thức nhìn đám người đang nhẹ nhàng nhảy múa trong sàn nhảy sau đó móc ra khăn tay từ chỗ phình lên trong túi, lau mồ hôi trên trán một cái.
Thì là khăn tay. .. Chỗ phình ra trong túi anh ta vậy mà lại chính là khăn tay. ..
Khủng hoảng trong lòng Tiêu Quân lập tức giảm bớt hơn phân nửa nhưng anh ta cũng không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác. Đủ loại dấu hiệu kia đã cho thấy, người đêm nay bọn họ thật sự muốn ra tay là Mặc Diệu Phong chứ không phải là An Đình Đình vì ít nhất cô ở trong sàn nhảy là an toàn, xung quanh cũng có nhiều người như vậy.
Lúc này, người phục vụ tiếp rượu đi xuyên qua đám người, khi anh ta nhìn thấy cái ly trước mặt Tiêu Quân đã trống không liền đi qua đổi một ly rượu khác cho anh ta sau đó đưa tới trước mặt Tiêu Quân.
“Tiên sinh, mời ngài dùng.ˆ
"Cảm ơn." Sự chú ý của Tiêu Quân cũng không ở trên người anh ta, đưa tay ta đang định tiếp nhận.
Đúng lúc này, hình như người phục vụ kia bị người nào đó đẩy một cái nên nhỏ giọng hô lên một tiếng, người anh ta nhào về phía trước mặt, chất lỏng bên trong ly rượu lập tức đổ hết lên người Tiêu Quân.
Người phục vụ tiếp rượu kia sợ hãi một trận, ngôi xổm xuống, luống cuống tay chân lau sạch cho anh ta.
"Thật xin lỗi, tiên sinh, thật xin lỗi... “
Tiêu Quân cũng không ngờ rằng lúc này lại xảy ra một việc nhỏ như thế, cúi đầu xuống khoát tay áo: "Không sao đâu, hôm nay thời tiết cũng khá nóng, một lát là sẽ khô.”
Nói xong, đưa tay ra đỡ anh ta dậy.
Trong chớp mắt, tất cả vâng sáng màu hồng trong đại sảnh đều ảm đạm đi, khoảng ba giây đông hồ sau có một chùm sáng mạnh mẽ chiếu rọi xuống người An Đình Đình giống như nhân vật chính ở giữa sân khấu nhất được ánh đèn bao quanh.
Ở bên cạnh sân nhảy, một người ăn mặc giống như nhân viên phục vụ đột nhiên dừng bước lại, tay ở phía dưới khay xoay chuyển một cái nắm lấy một khẩu súng cỡ nhỏ, phương hướng họng súng chĩa vào chính là An Đình Đình.
Tiêu Quân đang ở bên cạnh Mặc Diệu Phong giống như là một trận gió mang theo tốc độ giống như lôi điện nhanh chóng chạy như bay về phía An Đình Đình.
Ngay lúc anh ta dùng lưng che chắn cho An Đình Đình thì tiếng súng vang lên xẹt qua chân trời hoàn toàn khiến cho khung cảnh tốt đẹp trong phòng trở nên rối loạn.
Sau một tiếng nổ thật lớn, tất cả mọi người đều bị dọa đến mức lớn tiếng thét lên, khách khứa ôm đầu chạy tán loạn, tràng diện lập tức hỗn loạn thành một đoàn.
Tiêu Quân thầm nghĩ một tiếng hỏng bét! Trúng kế điệu hổ ly sơn rồi.
Nhưng khi bên tai anh ta truyền đến tiếng kêu khóc tê tâm liệt phế của An Đình Đình thì anh ta mới biết được, tình huống còn chưa phải bết bát nhất.
Rõ ràng An Đình Đình cảm giác được người ở sau lưng là Mặc Diệu Phong, bởi vì thời gian ở chung lâu như vậy nên cô đã quen thuộc với hương vị ấm áp lòng người giống như ánh nắng trên người anh ta.
Một khắc sau khi tiếng súng vang lên, cô rõ ràng cảm nhận được thân thể sau lưng kịch liệt run lên một cái, ngay sau đó bên tai chính là tiếng rên rỉ thống khổ của Mặc Diệu Phong.
Cô mở to hai mắt ra nhìn, lúc xoay người lại vẫn thấy được nụ cười có thể khiến cho trái tim cô trở nên ấm áp trên mặt Mặc Diệu Phong không khác gì ngày xưa, khác biệt duy nhất chính là sắc mặt của anh ta tái nhợt như giấy trắng, khóe miệng tràn ra một vệt máu đỏ tươi.
"Diệu Phong... " cô tê tâm liệt phế gọi tên của anh ta, muốn đỡ anh ta lên nhưng lại bị ngã xuống theo.
Thân thể của người đàn ông nặng nề ngã ra trên mặt đất. Rất nhanh, máu chảy lan tràn ra sàn nhà nhuộm đỏ cả bộ lễ phục dạ hội trắng như tuyết trên người An Đình Đình.
Xa xa nhìn lại, trên bộ váy áo kia giống như là mọc ra một đóa Mạn Đà La yêu nghiệt chói mắt tượng trưng cho sinh mệnh đang dần biến mất khiến cho người ta không dám nhìn thẳng.
"Diệu Phong, Anh Phong. .. Anh Phong!" Cả người An Đình Đình đều sợ choáng váng, cô ôm thân thể của người đàn ông trên người mình, trên người anh tất cả đều là máu đỏ tươi.
"Đình Đình. . " Mặc Diệu Phong khẽ gọi một tiếng nhưng lời nói vừa ra khỏi miệng thì trong miệng củng tràn ra một mảng máu lớn.
"Ở đây, tôi ở đây, anh Phong. . . Tôi ở đây, anh đừng nói chuyện, cô chịu đựng một chút tôi đưa anh tới bệnh viện. . " An Đình Đình khóc không thành tiếng, thận trọng bưng lấy khuôn mặt của anh ta, nước mắt thành chuỗi.
Trên khuôn mặt vô cùng tiều tụy của Mặc Diệu Phong nặn ra một nụ cười yếu ớt, lại an ủi cô trước.
"Đình Đình. .. Đừng khóc, cô vừa khóc. . . Liền không đẹp. . -"
Nói là muốn cô đừng khóc thế nhưng khi vừa nghe thấy lời ấy cô lại nhớ tới anh ta vì bảo vệ cô mà đã thay cô chịu một phát súng này, bây giờ anh ta quay đầu lại vẫn còn an ủi quan tâm cô, nước mắt An Đình Đình càng thêm hung mãnh.
Quả thực Tiêu Quân đã đem hiện trường bố trí rất đúng chỗ, trước khi anh ta tới đây cũng đã dự đoán được có lẽ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì đó cho nên anh ta đã sớm liên hệ bố trí cảnh sát chờ sẵn ở bên ngoài.
Thế nhưng dù ngàn tính vạn nghĩ thì vẫn để cho đối phương lợi dụng được cơ hội.
Lúc tiếng súng vang lên, vốn tưởng rằng An Đình Đình tai kiếp khó thoát lại không ngờ được tên ngu đần Mặc Diệu Phong trí thông minh chỉ dừng lại ở sáu tuổi này lại dùng thân thể của mình mạnh mẽ che chắn cho cô.
Cảnh sát canh giữ ở bên ngoài vừa nghe thấy tiếng súng liền lập tức vọt vào, hiện trường trọn vẹn mấy chục người lập tức bị phong tỏa, phàm là người đến đây tham gia tiệc rượu ai cũng không được rời đi, bao gồm cả người phục vụ.
Nhân viên y tế cũng ngay lập tức chạy tới hiện trường xảy ra chuyện đem người bị thương đặt lên xe cứu thương, An Đình Đình cũng đi theo, Tiêu Quân ở lại xử lý những chuyện phía sau.
Chiếc đèn treo ở trân xe cứu thương chiếu ánh sáng lên Mặc Diệu Phong khiến sắc mặt anh ta càng trở nên tái nhợt.
An Đình Đình quỳ gối bên cạnh vẫn luôn nắm chặt tay của anh ta khóc lóc xin anh ta cố gắng chịu đựng không được bỏ cô lại một mình. Mà lúc này, Mặc Diệu Phong đã ở vào trong trạng thái hôn mê. . .