“An Đình Đình thật sự may mắn!”
"Không phải sao, lúc trước tôi đã nói, nếu không phải cô Sở có gia thế hiển hách thì danh hiệu nhân vật nữ chính sao có thể rơi vào tay cô ta.”
"Đình Đình, lần này mặc dù chỉ có hai cảnh quay nhưng đó là cơ hội hiếm hoi. Biểu hiện tốt một chút, nói không chừng đây chính điều kiện tốt để bước vào giới giải trí trong tương lai...”
Các đồng nghiệp rối rít vui mừng, An Đình Đình chỉ cười nhạt, cũng không nói gì thêm.
Trở lại chỗ ngồi, bắt đâu công việc ngày hôm nay. Đột nhiên cô cảm thấy giống như thiếu đi giọng nói của một người. Cô nhướn mày, thấy Lý Giai Giai đang rầu rĩ không vui ngồi ở chỗ của mình, giống như không cảm thấy hứng thú với những câu chuyện phiếm này.
Có lẽ cô ta không được khỏe hoặc là có tâm sự. An Đình Đình cũng không để trong lòng.
Nhân lúc nghỉ ngơi buổi trưa, An Đình Đình đi đến trung tâm thương mại mua sắm. Cô đã nói với đạo diễn Trần, cô có thể ra nước ngoài, nhưng trang phục cô phải được tự lựa chọn.
An Đình Đình suy nghĩ một đêm, cô dự định đeo 'Lưu tinh hồ điệp' ra nước ngoài. Vì vậy cô nhất định phải mua một bộ đồ tương xứng với sợ dây chuyện này.
Tuy nhiên, toàn bộ trung tâm thương mai cô đều đã đi dạo qua cũng không tìm được bộ quân áo nào có thể phù hợp với 'Lưu tinh hồ điệp'.
Nguyên nhân chính là vì 'Lưu tinh hô điệp' trông quá mức cao quy, những bộ quần áo nổi tiếng kia khi mặc lên căn bản không xứng với sự hoàn mỹ của nó, ngược lại còn khiến bộ quần áo lộ ra vẻ tầm thường
An Đình Đình đi dạo mệt mỏi, đi ra khỏi tòa nhà thương mại, ở trước cửa hàng trà sữa giá rẻ, cô gọi một ly trà sữa. Bên cạnh cửa hàng trà sữa vừa vặn chính là một khách sạn bốn sao.
Dù sao cô cũng đang chờ trà sữa, liên nhìn xung quanh một lần.
Đột nhiên, cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc từ bên trong đi ra, mà ở bên cạnh bóng dáng kia, xuất hiện một người đàn ông, mặc dù không phải quá quen thuộc nhưng chắc chắn cô đã gặp qua.
Hai nguời vốn cùng nhau bước ra nhưng mỗi người lại giả vở như không quen biết. Người đàn ông không nói một tiếng nào, bước nhanh chân, ba bốn bước liền biến mất ở phía trước. Mà người phụ nữ kia...
"Giai Giai?" An Đình Đình đến gần và gọi nhỏ.
Người bị gọi toàn thân kinh ngạc, đột nhiên quay đầu, mặt đỏ tới mang tai nhìn An Đình Đình.
Quả nhiên là cô ta. An Đình Đình kinh hãi đến mức cái cằm sắp rơi xuống mất, cô hi vọng rằng mình nhìn nhầm người. Người đàn ông vừa mới bước ra, nếu như cô không nhớ lầm, có lẽ là quản lý hành chính Vạn Khải Lượng của *** Tháp, tuổi chừng hơn bốn mươi, đã có vợ và hai con gái. Thế nhưng, bọn họ vậy mà...
“Đình Đình, cô... qua bên này nói chuyện." Lý Giai Giai nhìn xung quanh sau đó kéo An Đình Đình đi qua bên cạnh.
Hóa ra Lý Giai Giai vào *** Tháp đã được năm năm rồi, nhưng vẫn là một người nhỏ bé ở bộ phận thực tập, nhìn thấy thời gian tốt đẹp từng chút một trôi qua, cô ta cũng không có mặt mũi đối diện với ba mẹ đã nuôi dưỡng và cung cấp cho cô ta ăn học. Tình cờ cô ta quen biết Vạn Khải Lượng, một tới hai đi, hai nguời liền...
An Đình Đình rất chấn động và phẫn nộ: "Giai Giai, tôi vẫn cảm thấy cô rất thông minh lanh lợi, thái độ làm việc cũng rất nghiêm túc. Tôi tin một thời gian nữa cô nhất định có thể...”
Lý Giai Giai cười khổ lắc đầu: “Đình Đình, cô không biết rằng người có thể ở lại *** Tháp, hoặc là tinh anh, hoặc là ít nhiều có chút mối quan hệ giao thiệp. Mặc dù bê ngoài mọi người đều không nói, nhưng thật ra đều ngâm hiểu lẫn nhau mà thôi. Hơn nữa, có một cấp trên hung hăng như Lâm Tiêu Tương tọa trấn, cô ta làm sao có thể dễ dàng tha thứ cho nhân viên ưu tú hơn so với mình được.”
An Đình Đình bừng tỉnh đại ngộ!
Hóa ra qua nhiều năm như vậy, vì sao Lâm Tiêu Tương vẫn có thể duy trì vị trí nhà thiết kế hàng đầu của *** Tháp, hoàn toàn bởi vì cô chèn ép và độc đoán. Xem ra, những nội quy và quy định gì đó của *** Tháp cũng chỉ là lời đôn đại, chỉ nghe là được chứ không thể làm thật.
Nhưng cô thật sự không đành lòng nhìn Lý Giai Giai sa ngã như vậy. Cô ta còn trẻ như vậy, sao có thể...
"Cái đó... Giai Giai, cô xem, tôi không phải cũng chỉ là một nhân viên nhỏ sao, bây giờ dần dần đã được công nhận, thật ra cô..."
An Đình Đình vẫn muốn thuyết phục cô ta, nhưng đột nhiên Lý Giai Giai buôn bã cười một tiếng.
"Đình Đình, tôi và cô khác nhau. Cô xinh đẹp như vậy, trình độ lại rất cao, tính cách cứng cỏi, có rất nhiều người tán thưởng cô. Thế nhưng tôi thì sao? Gia cảnh tôi bần hàn, cũng không phải là người của thành phố G, mặt mũi cũng chỉ bình thường, càng không có năng lực chuyên môn... Tôi biết, trong lòng cô chắc chắn đang coi thường tôi, thế nhưng...Tự tôi cũng coi thường chính mình. Cô biết không, tôi là trưởng nữ trong nhà, tôi còn hai em gái và một em trai, bọn họ đều trông cậy vào việc tôi lên thành phố lớn để kiếm tiên nuôi gia đình và nuôi các em ăn học.”
Lý Giai Giai nói một cách vu vơ, nhưng bất giác giọng nói đã run rẩy, nước mắt cũng ẩm ướt hốc mắt.
"Mới tháng trước, ba tôi gọi điện thoại cho tôi nói mẹ tôi đột nhiên bị bệnh cần phải nằm viện chữa trị. Đình Đình, cô nói xem tôi chỉ là một người làm công nho nhỏ, tôi lấy đâu ra tiền, tôi phải đối mặt với ba mẹ thế nào...”
Trên đường trở về, lông ngực An Đình Đình như bị nhồi bông, đến thở cũng không thông. Cô vẫn cho là mình là người đáng thương nhất trên đời, cũng là người bất lực nhất trên đời này.
Không ngờ cô đã có rất nhiều, cô đã đầy đủ hạnh phúc, còn suốt ngày oán trời trách đất, cảm thấy trên thế giới này tất cả mọi người đều thiếu nợ cô.
Hôm nay An Đình Đình tan ca tương đối sớm, nhanh chóng trở về biệt thự Thủy Mặc.
Mặc Diệu Phong ở trong phòng nhìn qua cửa kính sát đất thấy được bóng dáng của cô, rất vui mừng vì hôm nay cô trở về sớm.
"Đình Đình...” Mặc Diệu Phong giống như đã cách xa cô rất nhiều năm, mấy bước chạy đến cổng, cho cô một cái ôm thật lớn.
Khi anh tiến đến và ôm lấy cô, An Đình Đình mới giật mình nhận ra rằng cuộc sống của cô đúng là thật tươi đẹp.
Cô buông bỏ tất cả, giống như gặp được một người bạn cũ, ôm Mặc Diệu Phong vào trong lòng.
"Đình Đình, sao hôm nay em trở về sớm như vậy, anh thật sự rất vui.” Mặc Diệu Phong ôm lấy thân thể An Đình Đình, xoay người tại chỗ một vòng, vẻ mặt hạnh phúc, và mãn nguyện.
An Đình Đình vỗ nhẹ vào lưng anh ta, trong lòng cô cũng cảm thấy ấm áp.
Đúng vậy. Trước kia tại sao cô lại cảm thấy mình đáng thương? Cô có sức khỏe, được vui vẻ, một người ăn no cả nhà không lo, không có bất cứ áp lực hay gánh nặng nào, nhẹ nhõm như thế, vui sướng như thế.
An Đình Đình khép lại màn suy nghĩ, cảm nhận được phần cảm động đột nhiên xuất hiện này.
"Khu..." Đột nhiên, phía cổng vang lên giọng nói của một người đàn ông.
An Đình Đình chợt mở to mắt, thì thấy Mặc Diệu Dương đang đứng ở cổng với vẻ mặt u ám, nhưng đôi mắt nhuốm màu mực đã biểu hiện một sự tức giận dọa người.
Hỏng bét! Anh sẽ không phải là...
Mặc Diệu Phong thấy cô bỏ tay xuống, anh ta cũng buông An Đình Đình ra.
Sau đó, lại nắm lấy tay cô, ân cần nói: "Đình Đình, làm việc một ngày chắc là đói bụng đúng không? Chúng ta đi ăn cơm được không?”
An Đình Đình mấy lần muốn gỡ tay anh ta ra, nhưng sợ hành động của mình sẽ làm tổn thương đến anh trai ngốc, cô chỉ có thế cúi đầu, đi theo phía sau anh ta, bước qua Mặc Diệu Dương.
Khi đi ngang qua người Mặc Diệu Dương, mặc dù cô không ngẩng đầu nhưng vẫn có thể cảm nhận rõ ràng ánh mắt sắc bén đến từ người đàn ông kia, sắc bén giống như muốn bổ cô ra vậy!