An Đình Đình vốn tưởng rằng đêm nay sẽ không bình yên, ít nhất chắc chắn Mặc Diệu Dương sẽ tìm đến cô.
Nhưng không có, anh không hề xuất hiện, còn Mặc Diệu Phong lại tới, sau khi chắc chắn cô thật sự không bị bệnh mới đi về.
Chắc chắn Mặc Diệu Dương bị ma ám, cho nên mới có thể nói như vậy với cô.
Người khác không hiểu rõ thân phận của anh, chẳng lẽ cô còn không hiểu sao?
Chị dâu lại có thể lên giường với em chồng? Nói ra thật đúng là mất hết cả mặt mũi.
Bảo vệ cô? Trời ạ, cô cũng không phải người vô dụng, trong xã hội hài hoà này, ai còn có thể làm hại đến cô chứ? Hơn nữa, mình có tay có chân, còn sợ chạy không thoát sao?
Nghĩ đến đây, tâm trạng của An Đình Đình cũng thoải mái hơn rất nhiều.
Cậu hai Mặc là ai? Bao nhiêu phụ nữ xếp hàng cho anh lựa chọn, anh có thể nói thế với mình chắc chắn là vì cảm giác mới mẻ, hoặc là thuận miệng nói ra mà thôi, cũng chưa từng suy nghĩ nghiêm túc.
Vì vậy, An Đình Đình cảm thấy cô hoàn toàn không cần phải khiến mình trở nên kinh hồn bạt vía.
Một đêm bình yên ngon giấc.
An Đình Đình đi vào *** Tháp, mới vừa ngồi xuống, các đồng nghiệp đã bắt đầu mồm năm miệng mười bàn tán. Đề tài đều vây quanh chuyện lần này sẽ là ngôi sao lớn nào được mời.
An Đình Đình cũng có biết một chút về chuyện chuẩn bị một chuỗi phim quảng cáo của công ty, cô cũng hơi tò mò cuối cùng người may mắn sẽ là ai.
Tiểu Lý hỏi cô: “Đình Đình, có phải cô biết một chút tin tức nội bộ không?”
An Đình Đình cười khổ: “Làm ơn đi, sao tôi có thể biết được.”
Lúc này, bên ngoài khu làm việc vang lên tiếng bước chân, sau đó nhìn thấy trợ lý của Giám đốc Lâm đi đến.
“An Đình Đình, Lý Giai Giai.”
“Có. Hai người được gọi tên cùng đáp lời.
“Hai người chịu trách nhiệm sàng lọc và thay thế tất cả trang sức của lần này.”
“Vâng.”
“Còn nữa, Tổng giám mới bảo hai người đến hiện trường theo. Đừng để lúc đó khi chụp ảnh, trang sức xảy ra vấn đề cũng không có người trong nghề có mặt.”
“Đã hiểu rồi ạ.”
Trợ lý đi rồi, Tiểu Lý cực kỳ hưng phấn, kêu to miếng bánh có nhân từ trên trời rơi suốt cho cô ta. Còn trong lòng An Đình Đình lại hiểu rõ, e rằng Lâm Tiêu Tương lại không có ý tốt hãm hại lần nữa.
Nhận được lệnh của cấp trên, đương nhiên An Đình Đình và Lý Giai Giai không dám chậm trễ. Vội vàng chuẩn bị một lát rồi đi đến địa điểm phim trường.
“Đình Đình, em đi đâu thế?” Tiêu Quân thấy cô đi vội vàng như thế bèn hỏi.
An Đình Đình dừng chân lại, suy tính, xem ra Tiêu Quân cũng không biết chuyện, chắc chắn chuyện này âm mưu gì đó. Vì để an toàn, An Đình Đình suy nghĩ một chút, nói sắp xếp của Lâm Tiêu Tương cho anh ta.
Lỡ như thật sự xảy ra vài chuyện khiến mình trở tay không kịp, cô cũng dễ có người phối hợp.
Tiêu Quân nghe thế thì hơi nhíu mày: “Phải em đến phim trường? Sao tôi lại không biết chuyện này.”
Quả nhiên anh ta thật sự không biết, trong lòng An Đình Đình lại càng cảnh giác hơn.
Tiêu Quân gật đầu nói: “Em yên tâm đi đi” Ý trong lời nói là, mọi thứ đã có tôi.
An Đình Đình gật đầu, rời khỏi *** Tháp với Tiểu Lý.
Bước ra khỏi cổng lớn của toà nhà, chỉ thấy một chiếc xe quen thuộc chợt lướt qua ở bãi đỗ xe xa xa. Cô đưa mắt nhìn lại, nhưng không tìm thấy tung tích đâu cả.
Cô híp mắt, chẳng lẽ mình nhìn nhầm?
“Đình Đình, sao thế?” Tiểu Lý nhìn thấy sự khác lạ của cô.
“Không, không sao cả.”
Có lẽ là hưng phấn giống mình nhỉ? Tiểu Lý cũng không hỏi thêm cái gì nữa, hai người bắt xe ở ven đường rồi đi tới địa điểm.
Cảnh đầu tiên là trên một thảo nguyên, nhóm nhân viên đã sắp xếp cảnh xong, trên mặt cỏ phủ kín hoa tươi, đầu tiên phải quay cảnh lần đầu năm nữ chính gặp nhau.
An Đình Đình xuống xe, đi vào trong với Lý Giai Giai.
Nhân viên, thợ chiếu sáng, thợ tạo hình, đạo diễn, nhà sản xuất... Mỗi người đều có vị trí và cương vị riêng, đang bận rộn chuyện thuộc trách nhiệm của mình.
“Đạo diễn.” An Đình Đình đi tới chào hỏi.
Lúc này đạo diễn đang thương lượng cái gì đó với nhà sản xuất, chẳng biết có phải không nghe thấy hay thế nào, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
An Đình Đình và Lý Giai Giai xấu hổ nhìn nhau.
Lúc này, có nhân viên đi tới hỏi: “Hai người là nhà thiết kế do *** Tháp phái đến à?”
“Đúng thế, xin chào, tôi tên là An Đình Đình.” An Đình Đình gật đầu.
“Lý Giai Giai.”
“Nữ chính đang ở phòng trang điểm, hai người đi theo tôi."
Vì thế, hai người được nhân viên dẫn tới phòng trang điểm.
Đến cửa, nhân viên nói: “Ở ngay bên trong, tôi đi làm việc trước”
“Cảm ơn anh.”
An Đình Đình nói cảm ơn, nâng tay gõ cửa.
Nghe ra được bên trong có người đang nói chuyện, chắc là thợ trang điểm đang trao đổi gì đó với nữ chính.
“Vào đi." Một giọng nữ vang lên.
An Đình Đình đẩy cửa ra bước vào: “Chào mọi người, tôi là nhà thiết kế *** Tháp phái đến.”
Thợ trang điểm đúng là đang trang điểm cho nữ chính, nghe giọng nói thì quay đầu, mỉm cười: “Hai người ngồi đi, tôi sắp xong rồi.”
An Đình Đình gật đầu, nâng mắt, cảm thấy tò mò không biết nữ chính là siêu sao nào.
Khi khuôn mặt xinh đẹp của An Giai Kỳ xuất hiện trong mắt mình, cô lập tức ngạc nhiên.
An Giai Kỳ! Sao có thể là cô ta?
Lý Giai Giai nhanh mắt thấy được Lâm Tiêu Tiêu ngồi trên sofa, vội chào hỏi: “Giám đốc Lâm”
An Đình Đình nghe thế cũng giật mình quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy Lâm Tiêu Tương cười như không cười với mình. Trái tim đập “thịch” một tiếng, cô mơ hồ nhận ra, cả ngày hôm này đều không thể yên bình rồi!
“Giám đốc Lâm” Cô ổn định lại tâm trạng, cũng chào hỏi.
“Ừm, đến rồi à” Lâm Tiêu Tiêu hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Lấy trang sức phải sử dụng hôm nay ra sắp xếp đi, bên kia có bàn làm việc.”
“Vâng.” Hai người gật đầu, xách trang sức quý giá trong túi đi đến phòng làm việc.
Lý Giai Giai mở hộp trang sức ra, ngồi xuống.
An Đình Đình cũng mở thùng dụng cụ, vừa muốn ngồi xuống đã nghe thấy giọng nói chói tai.
“Ai cho cô ngồi xuống, cô còn có chuyện khác đấy.”
Lý Giai Giai cho rằng đang nói mình, vội vàng đứng lên.
Lâm Tiêu Tương cười rộ lên “khanh khách”, nhìn Lý Giai Giai nói: “Không phải nói cô, tôi nói An Đình Đình.”
Lý Giai Giai sợ hãi gật đầu, lại ngồi xuống.
An Đình Đình cố khiến tâm trạng bình tĩnh hơn, hỏi: “Giám đốc Lâm, cô có chuyện gì, cứ việc dặn dò đi."
“Ừm...” Bây giờ Lâm Tiêu Tương rất thích ra vẻ kiêu ngạo, hừ lạnh một tiếng, âm cuối kéo dài: “Cô dọn dẹp phòng trang điểm này một chút, lau mặt bàn, lại quét rồi lau một lượt.”
“.” An Đình Đình nhíu mày, cái này chẳng phải là kêu cô làm việc vặt sao?
Lâm Tiêu Tương vờ vịt che mũi: “Tôi cứ cảm thấy có mùi gì đó trong phòng này, khiến mũi tôi không được thoải mái."
Thấy An Đình Đình không nhúc nhích, sắc mặt thay đổi: “Còn ngơ ngác làm gì? Đi mau lên.”
An Đình Đình cắn môi dưới, không thể không đáp lời.
Nước ở đây còn phải lấy tới từ chỗ khác, An Đình Đình mượn thùng nước của nhân viên, chạy đi rất xa mới lấy được một thùng nước. Nhưng khi cô buông thùng nước xuống, Lâm Tiêu Tương lại nhấc chân, không chút do dự đá văng nó đi.