Đúng lúc này, tôi nhận thấy cơ thể mình có gì đó khang khác. Tôi dường như không điều khiển được cơ thể của chính mình nữa rồi! Tôi hoảng hốt nhìn sang Quỷ hậu, thấy bà ta đang ngồi nghiêm chỉnh, phong thái như một vị hoàng hậu uy nghi.
Mà tôi cũng đang ngồi với tư thế giống hệt bà ta! Bà ta vung tay, tôi cũng vung tay, bà ta xoay người, tôi cũng xoay người. Bà ta làm cái gì thì tôi cũng tự động làm theo cái đó, mặc dù tâm trí tôi không muốn chút nào!
Thứ năng lực đáng sợ này, e là ma quỷ bình thường chưa chắc đã làm nổi. Nhưng rốt cuộc Quỷ hậu làm vậy với tôi để làm gì?
“Uy Long là con trai của các người, hay là công cụ làm giàu của các người?”
Lời nói được bật ra từ miệng tôi, tôi giật nảy người không hiểu mình mới làm cái gì. Thì ra cái mà Quỷ hậu nói muốn dạy tôi, cách trừng phạt những kẻ đáng chết, là như thế này đây.
Quỷ hậu ngồi một bên tuôn ra một loạt những sự thật động trời, tôi ngồi một bên thuật lại nguyên si những lời đó. Trong phút chốc những ấn tượng tốt đẹp của tôi về hai con người được gọi là cha mẹ của Tô Uy Long này, đã sụp đổ hoàn toàn.
Tô Uy Long thực chất vốn là con trai của Quỷ vương và Quỷ hậu, tính tình ham chơi nên đã tự ý lịch kiếp đầu thai làm con của nhà họ Tô. Vì thế nên tên của anh ta không hề được ghi trong sổ sinh tử. Anh ta giống như một “vật kí sinh” trong bụng bác Tô khi đó, vốn dĩ bác Tô chỉ mang thai một mình Tô Nhất Long, cuối cùng thành ra sinh đôi một cặp bé trai, Tô Uy Long và Tô Nhất Long.
Thời gian dưới âm phủ và thời gian trên dương thế chênh lệch nhau. Sau mấy ngày Tô Uy Long tự ý kịch kiếp, bị Quỷ vương và Quỷ hậu phát hiện, thì đã là chín năm của người trần.
Quỷ hậu muốn lôi cổ đứa con ham chơi về, nhưng nghĩ đến thời gian chín tháng mười ngày hắn kí sinh trong bụng người ta, chiếm mất một phần chất dinh dưỡng của con người ta. Nên bà ta đã làm một thỏa thuận với nhà họ Tô, nếu nhà họ Tô chịu để Tô Uy Long trở về âm phủ, bà ta sẽ đảm bảo cho bọn họ được vinh hoa phú quý suốt đời.
Về phía nhà họ Tô, sau khi biết Tô Uy Long không phải đứa con của mình, mà chỉ là một kẻ “kí sinh”, đã không chút do dự đồng ý thực hiện thoả thuận.
Còn tên Tô Uy Long đầu sỏ gây rắc rối này thì đương nhiên không chịu bị bắt về dễ dàng như thế, anh ta ra điều kiện phải cưới vợ cho anh ta thì mới chịu về.
Quỷ hậu đồng ý. Vị trí Quỷ hậu tương lai này đâu thể tìm đại một người, phải cân nhắc lựa chọn người nào có mệnh số thật phù hợp với ngôi vị này.
Người có cái mệnh đó, chính là Diệp Lộ Linh tôi.
Vậy là mọi chuyện đã sáng tỏ. Tôi đã hiểu vì sao Quỷ hậu phải chọn cách này để giải thích chuyện năm đó cho tôi. Làm vậy vừa giúp tôi nhìn thấu bộ mặt thật của đám người nhà họ Tô này, vừa dạy tôi phong thái chững chạc mạnh mẽ, vừa khiến đám người này biết tôi là kẻ không dễ chọc.
"Diệp Lộ Linh, thì ra mày đã sớm biết ngọn ngành mọi chuyện rồi! Biết mà vẫn giả vờ ngu ngơ, mày muốn tống cả nhà chúng tao vào tù thì mới hả dạ phải không!"
Đã bị bóc mẽ rồi thì đám người nhà họ Tô này cũng không còn kiêng dè khách khí gì với tôi nữa. Chiếc nhẫn trên tay tôi đột nhiên lóe lên tia sáng, ngay tức khắc có một vài bóng người lờ mờ xuất hiện đằng sau ba người nhà họ Tô.
Ai nấy đều mặc đồ trắng, khuôn mặt trắng bệch không cảm xúc, hốc mắt trũng sâu thâm sì, xếp thành một hàng với tư thế chờ nghe lệnh.
Thấy cảnh này, chân tôi mềm nhũn, suýt chút nữa ngã khụyu xuống luôn. Đây đích thị là những cô hồn chưa được siêu thoát, không có ai nhang khói quan tâm, nên mới mang bộ mặt u sầu ám ảnh như vậy.
Nhưng sao họ lại xuất hiện trong cái tình huống này?
Quỷ hậu nhìn một hàng những cô hồn nọ, hài lòng gật gật đầu.
"Bọn chúng là những cô hồn không nơi nương tựa, tùy ý chúng ta sai khiến. Mỗi lần thực hiện mệnh lệnh, chúng được cộng một điểm. Tích đủ một trăm điểm chúng sẽ được siêu thoát."
Tôi thiếu điều muốn quỳ lạy kẻ nào nghĩ ra cái trò "cô hồn tích điểm siêu thoát" này luôn. Chắc đến mười phần là tên tính tình quái gở Tô Uy Long rồi.
Quỷ hậu còn chẳng buồn nhếch miệng nói một câu, chỉ nhẹ nhàng lia một ánh mắt về phía ba người nhà họ Tô. Lập tức đám cô hồn đang ủ rũ ngay đơ như tượng kia như được hồi máu sống lại, vèo vèo lao về phía mẹ Tô Nhất Long đang lớn miệng chửi rủa.
Mấy cái bóng trắng lượn qua lượn lại như đang múa, mỗi lần lướt qua lại có một luồng gió lạnh buốt phả vào mặt tôi, nổi cả da gà. Tiếng mắng nhiếc chửi rủa của mẹ Tô Nhất Long dần biến mất, thay vào đó là tiếng khóc lóc thảm thiết.
Chốc chốc lại có những tia máu bắn ra, tôi mà không tránh kịp có lẽ đã hứng đủ.