Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 173: Bà Muốn Tôi Làm Gì?





Edit: Wynnie

Beta: Iris & Phong Vũ

“Phán Tình, mẹ thấy khó chịu quá, bụng đau quá, con đến thăm mẹ đi. Con đến đây đi có được không?

Giọng nói tràn đầy đau đớn ấy làm Tả Phán Tình thoáng sửng sốt, nhưng rất nhanh liền phản ứng được giọng nói kia là của ai: “Bà ở đâu?”

“Me, mẹ đang ở nhà.”

Phía bên kia điện thoại truyền đến hai tiếng ho khan. Giọng của Ôn Tuyết Kiều nghe như vô cùng đau đớn: “Mẹ khó chịu quá. Phán Tình. Có phải mẹ sắp chết không?”

“Bà nói bậy gì đó?”

Tả Phán Tình phản bác theo bản năng. Không muốn nghe bà ta nói như vậy.

“Phán Tình. Mẹ thật sự thấy khó chịu quá.” Ôn Tuyết Kiều dường như sắp khóc: “Con nói. Mẹ có thể chết hay không?”

“Bà đừng nói bậy, bây giờ tôi lập tức đến đó.”

Không đợi Ôn Tuyết Kiều kịp trả lời, Tả Phán Tình gác điện thoại, tùy tiện nhét điện thoại vào túi xách. Cầm túi rời đi.

Ra cửa, xem đồng hồ, đã là 11 giờ tối rồi. Trên đường đến một chiếc taxi cũng không có. Trong lòng có chút bùi ngùi. Nếu có Cố Học Văn ở đây thì tốt rồi, anh có thể đưa cô đi.

Đang định đi đến giao lộ trước mặt một chút, thử xem có thể gọi xe được không thì một chiếc xe màu đen dừng lại trước mặt cô, kính xe hạ xuống lộ ra khuôn mặt của Kỷ vân Triển.

“Phán Tình, đã trễ thế này em còn định đi đâu?”

Tả Phán Tình nhìn thấy anh thì hơi hoảng sợ: “Anh, sao anh lại ở đây?”

Kỷ Vân Triển không trả lời cô, chỉ ra hiệu cho cô lên xe: “Em muốn đi đâu? Anh đưa em đi.”

“Không cần.” Tả Phán Tình bước về phía trước, cô không biết tại sao Kỷ Vân Triển lại ở đây, cũng rất rõ rằng câu trả lời kia sẽ không thể làm cô bằng lòng.

“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển nhanh chóng xuống xe: “Thời gian đã không còn sớm nữa, lúc này gọi xe rất bất tiện. Em cứ ngồi xe của anh được không?”

“Không cần.” Tả Phán Tình gạt tay anh ra: “Không có gì bất tiện cả. Anh đi đi.”

“Phán Tình–” Kỷ Vân Triển cố chấp chắn trước mặt không cho cô rời đi: “Nếu em muốn tính toán rõ ràng, vậy em trả tiền cho anh, anh làm tài xế chở em đi, như vậy được rồi chứ?”

“Anh–”

Tả Phán Tình ngây ngẩn cả người, ngơ ngác nhìn sự quan tâm trên mặt Kỷ Vân Triển, lại nhìn đường, thời gian không còn sớm nữa, lúc này quả thật không thể kêu xe được. Cắn răng một cái, cô gật đầu: “Được rồi. Nhưng tôi nói trước, tôi sẽ trả tiền cho anh.”

“Được.” Cái gì được gọi là đau lòng. Kỷ Vân Triển tin bản thân mình gần đây đã được thể nghiệm vô số lần rồi. Anh chỉ muốn đứng ở nơi có cô, nhìn cô, nghe giọng nói của cô. Mong muốn đơn giản như vậy, có phải cũng là yêu cầu quá xa vời hay không? (Wyn: có khuynh hướng BT rùi sao O.o)

Tả Phán Tình lên xe, im lặng đưa mắt nhìn con đường phía trước. Kỷ Vân Triển lên xe khởi động máy: “Em muốn đi đâu?”

“Biệt thự khu Đông.” Giọng Tả Phán Tình nhàn nhạt: “Phiền anh rồi.”

“Ừ.” Kỷ Vân Triển gật đầu: “Trễ như vậy rồi, đến đó làm gì?”

“Không liên quan đến anh.” Tả Phán Tình lạnh lùng mở miệng, khi nhìn thấy Kỷ Vân Triển thay đổi sắc mặt thì có chút ân hận, quay ra nhìn ngoài cửa xe, không để ý đến anh. Muộn như vậy, anh canh giữ trước cổng nhà cô, cô không biết phải nói như thế nào, trong lòng rất khó chịu. Mọi chuyện đều đã là quá khứ rồi, anh còn như vậy để làm gì nữa?

Chẳng lẽ mấy hôm trước ở bệnh viện, cô nói vẫn chưa rõ ràng sao? Trong lòng Tả Phán Tình rất rối. Kỳ thật rất muốn kích động xuống xe ngay, nhưng lại nghĩ đến giọng nói đau đớn của Ôn Tuyết Kiều vừa rồi trong điện thoại .

Quên đi. Coi như là đi taxi đi.

Vẻ mặt Kỷ Vân Triển có phần tổn thương, buổi tối anh trở về nhà, ngủ không được. Hiện tại anh không sống cùng ba mẹ, mà thuê một căn hộ ở bên ngoài. Mỗi ngày về đến nhà, đối mặt căn phòng trống vắng, anh lại nhớ tới khoảng thời gian anh và Tả Phán Tình bên nhau trước kia.

Cô nép trong ngực anh, giống như một con mèo nhỏ mềm mại. Hai người cùng nhau xem TV, xem phim. Ăn cơm, tản bộ. Những ngày như vậy, đều đã qua không trở lại nữa.

Cố Học Văn cùng đồng đội, thay đổi xe vài lần, cuối cùng đến phiên anh, bám theo sau Chu Thất Thành. Người theo dõi Ngô lão đại cũng đã truyền tin đến, nói rằng Ngô lão Đại đang gần đến nơi này.

Tim đập hơi nhanh, Cố Học Văn khát vọng đã ba năm, rốt cuộc cũng có ngày hôm nay. Bắt Chu Thất Thành vào tù. Chỉ cần tưởng tượng đến đây là anh đã cảm thấy hưng phấn khó hiểu.

Rất xa, bến tàu khu phía nam. Qua màn đêm có thể thấy Chu Thất Thành đã ra khỏi xe. Không hay biết chuyện mình đã bị phát hiện. Đoàn người của Cố Học Văn, cũng đã xuống xe từ lâu, chia thành mấy ngả ẩn náu ở bến tàu, hiện tại, chỉ chờ Ngô lão đại xuất hiện.

Trời rất tối, bầu trời hôm nay ngay cả một ngôi sao cũng không có. Chỉ có ngọn hải đăng của bến tàu, mơ hồ chiếu đến đây, còn có thể thấy rõ bóng dáng Chu Thất Thành đang đứng trên bến tàu.

Sau khi ẩn náu được ba mươi phút, xe của Ngô lão đại thật sự đã xuất hiện. Đèn xe từ xa chiếu tới, Chu Thất Thành phất tay với chiếc xe. Sau đó xe dừng lại ở bến tàu, Ngô lão đại xuống xe, đi về phía Chu Thất Thành.

Đèn xe không tắt, Cố Học Văn có thể nhìn thấy rõ ràng, thủ hạ của Chu Thất Thành mang một cái va li đưa đến tay hắn ta.

Ngô lão đại cùng một người khác, mang theo chiếc va li đi đến chỗ của Chu Thất Thành. Từ xa nhìn thấy hai người đến gần nhau, bắt tay, sau đó trao đổi va li.

“Hành động.” Cố Học Văn ra lệnh, một đám người nhanh chóng vọt đến: “Cảnh sát, không được nhúc nhích, các người đã bị bao vây.”

“Đồng chí cảnh sát, đã trễ thế này, tâm trạng tốt vậy sao?” Chu Thất Thành hơn năm mươi tuổi, nhưng vì được chăm sóc không tồi, nên thoạt nhìn dáng vẻ chỉ như mới hơn bốn mươi, hắn rất gầy, vóc dáng cũng không tính là quá cao. Thế nhưng đôi mắt hẹp dài lúc nhìn người khác chăm chú lại vô cùng sắc bén.

“Có chuyện gì vậy?” Ngữ văn của Ngô lão đại nói ra vô cùng quái dị: “Chu lão đệ, những người này tới đây làm gì? Cảnh sát? Tại sao lại có cảnh sát.”

“Chu Thất Thành, bỏ thứ trong tay xuống.” Cố Học Văn phất phất tay, Cường Tử lấy đi hai chiếc va li trên người hai người.

“Đồng chí cảnh sát.” Chu Thất Thành nở nụ cười, nụ cười kia, vô cùng xấu xa: “Ban đêm bọn tôi ra ngắm trăng, chẳng lẽ cũng phạm pháp sao?”

“Ngắm trăng?” Cố Học Văn hừ lạnh một tiếng: “Trăng nơi nào?”

Hôm nay sắc trời cũng không hề đẹp, ánh trăng bị mây che khuất, cả buổi chưa từng ló diện.

“Không ngắm trăng, xem bóng đêm cũng không tệ.” Đèn xe chiếu xuống, nụ cười trên mặt Chu Thất Thành mang theo vài phần gian trá, mắt nhìn Ngô lão đại: “Anh Ngô, đừng sốt ruột. Những đồng chí cảnh sát này có thể là hiểu lầm chuyện gì rồi.”

Cường Tử mở chiếc va li ra, sắc mặc lập tức thay đổi, đưa mắt nhìn Cố Học Văn: “Sếp.”

“Sao vậy?” Cố Học Văn nhìn qua, cũng ngây ngẩn cả người. Bên trong hai chiếc va li rỗng không. Ánh mắt nhìn về phía Ngô lão đại: “Đồ đâu?”

“Đồ gì? Cậu cho rằng trong va li có gì?” Ngô lão đại nở nụ cười: “A. Tôi cùng Chu lão đệ đã lâu không gặp, thấy chiếc va li của ông ta mới hơn của tôi, cho nên muốn đổi với ông ta. Anh cảnh sát à, không phải cậu cho rằng chúng tôi đang buôn bán phi pháp đó chứ?”

“Ông–” Cường Tử xông lên, muốn nói gì đó, lại bị Cố Học Văn kéo tay lại, mắt nhìn Chu Thất Thành chằm chằm: “Ông Chu thật là có nhã hứng, đêm khuya còn chạy đến đây đổi va li?”

“Đúng vậy.” Chu Thất Thành gật đầu, nhìn khuôn mặt Cố Học Văn, vô cùng đắc ý: “Hứng thú của tôi cũng không tồi, có điều vẫn còn kém các cậu. Vất vả như vậy, theo dõi tôi mấy ngày rồi? Chạy xa như vậy, chậc chậc chậc. Cấp trên của các cậu, nên thưởng một con chó trung thành xuống cho các cậu mới đúng.”

“Ông nói cái gì?” Cường Tử không nhịn nỗi nữa: “Ông coi chừng tôi bắt ông.”

“Tôi sợ quá đi.” Chu Thất Thành vỗ vỗ ngực, mặt cười đầy tà khí: “Đội trưởng Cố, cậu cũng nghe rồi đó, lính của cậu uy hiếp tôi. Tôi có quyền lợi bảo lưu rồi khiếu nại lên cấp trên của cậu đó nha.”

“Chu Thất Thành.” Cường Tử tức điên, theo nhiều ngày như vậy, anh không thể tin cứ như vậy mà thả ông ta.

“Cường Tử.” Nếu lúc này cả Cố Học Văn cũng không hiểu, vậy anh cũng uổng phí nhiều năm theo Chu Thất Thành như vậy: “Không nói nữa.”

“Sếp.” Cường Tử còn muốn nói gì nữa, xe kiểm soát của các đồng đội khác lúc này cũng đã đến, một người trong đó khẽ mở miệng nói với Cố Học Văn: “Sếp, trên xe không có gì cả.”

“Tôi biết.” Cố Học Văn gật đầu, trong lòng rất rõ hành động lần này đã thất bại: “Chúng ta đi.”

“A? Đi rồi sao?” Chu Thất Thành không dễ dàng bỏ qua: “Đồng chí cảnh sát vất vả không? Hay là tôi mời mọi người đi ăn khuya? Thế nào?”

“Không cần.” Cố Học Văn trên mặt cương nghị, một mảnh lạnh như băng: “Ông từ từ ngắm trăng đi.”

Xoay người, mang theo một đội anh em rời đi. Để lại Chu Thất Thành đứng đó, cười kiêu ngạo, cho dù Cố Học Văn đã đi xa, vẫn có thể nghe được. Hai tay nắm chặt thành đấm. Một chút thất vọng làm anh dùng lực đấm một đấm lên cửa xe.

“Sếp?” Cường Tử có chút lo lắng nhìn anh. Chu Thất Thành có thể bắt được hay không, Cố Học Văn e rằng lưu tâm nhất chính là người kia. Hiện tại thành ra như thế này, thật sự là buồn bực đến chết rồi.

“Không có việc gì.” Cố Học Văn làm cho bản thân bình tĩnh: “Mọi người cũng vất vả rồi. Hôm nay về nhà nghỉ ngơi đi. Ngày mai tôi sẽ tự mình báo cáo với sếp Đỗ.”

“Sếp.” Vẻ mặt Cường Tử không cam lòng: “Tên Chu Thất Thành kia, rõ ràng là cố ý.”

“Không nói nữa.” Cố Học Văn làm mình tỉnh táo lại. Ngô lão đại mang ma túy nhập cảnh là sự thật, nhưng vẫn chưa ngăn hắn lại đều là vì đợi đến khi hắn và Chu Thất Thành thực hiện giao dịch bẩn rồi mới tóm lấy.

Trên xe Ngô lão đại không có ma túy, vậy hiện giờ ma túy đang ở đâu?

Nhìn đám anh em muốn rời đi, đột nhiên anh gọi bọn họ lại: “Mọi người lên xe trước đi.”

Giao dịch hôm nay rất không đơn giản. Chu Thất Thành quả thật là cố ý, thế nhưng cố ý làm ra như vậy. Nhất định là có mục đích. Mục đích của hắn là gì?

Một loại dự cảm vô cùng bất an nảy lên đau đớn, Cố Học Văn cảm giác được tim anh đập rất loạn.

Tả Phán Tình ngồi trong xe Kỷ Vân Triển, dừng lại trước biệt thự của Ôn Tuyết Kiều, từ trong túi rút ra hai tờ tiền, Kỷ Vân Triển vì động tác của cô lại lần nữa bị tổn thương.

Cô lại làm như không nhìn thấy, đem tiền bỏ vào trong tay anh: “Cám ơn.”

“Phán Tình.” Kỷ Vân Triển không hiểu cô đến biệt thự này làm gì: “Em có cần giúp đỡ gì không?”

“Không cần.” Tả Phán Tình lắc đầu: “Tôi vào đó gặp mẹ, anh đi đi.”

Xuống xe, cô đi rất nhanh vào cửa, Kỷ Vân Triển giật mình ở đó, ngây ngốc nhìn bóng dáng Tả Phán Tình, nhìn hai tờ tiền giấy màu đỏ trong tay như chọc vào mắt anh, cũng làm đau đớn tim anh.

Tả Phán Tình vào cửa, nhìn thấy Ôn Tuyết Kiều cuộn tròn trong sô pha, vẻ mặt đau khổ ôm bụng. Lạnh lùng trên mặt biến mất, cô xông lên trước đỡ bà ta.

“Bà, bà không sao chứ?”

Ôn Tuyết Kiều lắc lắc đầu, nhưng nói cũng nói không nên lời, chỉ mờ mịt nhìn cô, vẻ mặt đau đớn.

“Tôi đưa bà đi bệnh viện.”

Đã đau đến như thế này, không đi bệnh viện sao được? Tả Phán Tình dìu bà ta muốn bà ta đứng dậy, bà ta lại lắc đầu: “Không, không cần.”

“Phán, Phán Tình.” Cố gắng kiềm chế đau đớn kia, bà ta chỉ chỉ phòng bếp: “Hôm nay không có người làm ở lại, con giúp mẹ rót ly nước, được không?”

“Được.” Tả Phán Tình vào phòng bếp rót cho bà ta ly nước, đi ra thấy bà ta cầm trong tay một đống thuốc màu trắng, nhét mấy viên vào miệng, nhận lấy nước của cô uống sạch.

Nhắm mắt lại lúc lâu, cảm thấy thư thái một chút, bà ta suy yếu cười cười: “Phán Tình. Cám ơn.”

“Không có gì.” Tả Phán Tình lắc đầu. Thấy thời gian cũng đã khuya: “Đã trễ thế này, sao bà chưa nghỉ ngơi?”

“Mẹ không ngủ được.” Ôn Tuyết Kiều thở dài: “Cuối cùng mẹ cứ nghĩ đến những chuyện trước kia. Sau đó mẹ thấy thật có lỗi với con, thật có lỗi với ba mẹ con. Phán Tình. Con tha lỗi ẹ được không?”

“Tôi nói rồi. Tôi không trách bà.” Cho dù thật sự tức giận, thế nhưng nhìn thấy bà ta thành ra bộ dạng này, Tả Phán Tình cũng cảm thấy không tức giận nổi.

“Thật sao?” Vẻ mặt Ôn Tuyết Kiều không tin nỗi: “Con thật sự không trách mẹ?”

“Thật.” Tả Phán Tình thở dài: “Tôi đỡ bà lên lầu nghỉ ngơi.”

“Được.” Ôn Tuyết Kiều gật đầu, điện thoại cùng lúc vang lên. Bà ta tiếp điện thoại, sắc mặt lập tức biến đổi. Lên tiếng rống giận với đầu dây bên kia: “Ông có ý gì? Tôi nói cho ông biết. Ông cút đi. Ông đừng tới đây. Tôi nhìn thấy ông. Tôi sẽ nôn mất. Tôi sẽ không trả lại cho ông đâu. Ông có nghe không?”

“Ông nói cái gì? Được. Được. Ông quả nhiên tàn nhẫn. Tôi nói cho ông biết. Tôi cho ông. Ông ở đó chờ tôi. Hiện tại tôi tới đó ngay.”

Oán hận ngắt điện thoại, ném điện thoại lên ghế sô pha một cái. Ôn Tuyết Kiều đối với vẻ mặt khó hiểu cộng thêm quan tâm của Tả Phán Tình, trên mặt trồi lên một chút cay đắng.

“Là chồng cũ của mẹ.” Cười khổ hai tiếng, giọng Ôn Tuyết Kiều vô cùng oán hận: “Ông ta nói. Việc kinh doanh bên Mỹ thua lỗ. Muốn mẹ lấy tiền trước kia ông ta đã ẹ, trả lại cho ông ta.”

“Ách…” Tả Phán Tình không biết phải nói gì, nhìn vẻ thống khổ trên mặt Ôn Tuyết Kiều: “Bà nghỉ ngơi đi.”

“Nghỉ ngơi cái gì?” Ôn Tuyết Kiều hướng về căn phòng gần nhất, Tả Phán Tình thấy bước chân của bà ta không ổn, có chút lo lắng đi theo phía sau. Nhìn bà ta đi vào căn phòng như là phòng sách.

Bà ta đi đến sau bàn. Phía dưới có một két sắt. Bà ta lấy ra từng xấp từng xấp tiền từ bên trong. Tả Phán Tình thấy rõ ràng, số tiền đó hình như toàn là tiền đô?

Ôn Tuyết Kiều lấy ra xong, lại tìm lấy một chiếc va li, bỏ toàn bộ tiền vào trong, đóng nắp lại. Mang va li tiền định ra ngoài. Tả Phán Tình chạy nhanh đến dìu bà ta.

“Bà muốn đi đâu?”

“Tên khốn đó muốn mẹ đem tiền trả cho ông ta thì mẹ trả cho ông ta.” Ôn Tuyết Kiều nhìn Tả Phán Tình: “Nhưng mà xin lỗi con. Vốn số tiền này là mẹ muốn đưa cho con.”

“Nói cái gì vậy chứ.” Giọng nói Tả Phán Tình không tốt lắm: “Ai muốn tiền của bà chứ.”

Là của người đàn ông kia cho. Cô đây không cần.

“Con đừng quản mẹ.” Ôn Tuyết Kiều đẩy cô ra: “Nếu ông ta đã muốn, vậy mẹ trả lại cho ông ta, dù sao, mẹ cũng sắp chết. Cũng tiêu không hết số tiền này.”

Nói xong, bà ta loạng choạng bước ra ngoài, Tả Phán Tình nóng nảy, dùng sức xoay thân thể bà ta lại: “Bà làm cái gì vậy? Nếu thân thể bà không thoải mái, cứ ở nhà, hoặc gọi ông ta đến lấy, sao lại cứ muốn đi đưa cho ông ta?”

Người đàn ông kia chẳng lẽ chờ không được sao?

“Mẹ không muốn ông ta đến đây.” Ôn Tuyết Kiều nhìn căn phòng trước mặt: “Đây là nơi gần gũi nhất với mẹ. Mẹ không muốn ông ta xuất hiện ở đây. Mẹ thà đến khách sạn gặp ông ta”

“Ông ta ở đâu?” Tả Phán Tình nhìn khuôn mặt tái nhợt của bà ta: “Tôi giúp bà trả lại cho ông ta.”

“Con?” Ôn Tuyết Kiều sửng sốt một chút, có chút không tin được nhìn Tả Phán Tình.

“Đúng. Tôi.” Tả Phán Tình tức giận đoạt lấy chiếc va li tiền cả đời cũng không kiếm nổi: “Bà yên tâm. Tôi nhất định sẽ giúp bà trả tiền cho ông ta, còn làm cho ông ta sau này không đến quấy rầy bà nữa.”

“Phán Tình?” Trong mắt Ôn Tuyết Kiều hiện lên một chút cảm động, nhưng lại lắc đầu: “Bỏ đi. Hay để tự mẹ đi thôi.”

“Sao bà nói nhiều quá vậy?” Tả Phán Tình cầm chiếc va li thả về phía sau: “Bà trở về phòng ngủ đi. Tôi giúp bà đi.”

“Phán Tình.” Ôn Tuyết Kiều đột nhiên vươn tay ôm cô, nước mắt rơi xuống áo cô, cô cảm nhận được một trận nóng hổi. Trong lòng có chút ê ẩm. Cảm giác khó chịu.

“Cám ơn con. Phán Tình.” Ôn Tuyết Kiều cười, cười đến vô cùng vui vẻ: “Vậy phiền con rồi.”

“Không phiền.” Tả Phán Tình thở dài. Mặc kệ trước kia Ôn Tuyết Kiều đã làm những chuyện gì, hiện tại cũng chỉ là một người đáng thương: “Ông ta ở đâu?”

“Ở Tenda Hotel phòng 1303.” Ôn Tuyết Kiều hít hít cái mũi, nhìn Tả Phán Tình cười cười: “Tên khốn này. Có giữ con búp bê mà trước kia mẹ rất thích. Là khi mới kết hôn ba con đã tặng ẹ. Con đi, đem tiền đưa cho ông ta, bảo ông ta trả búp bê lại ẹ.”

“Bà–” Tả Phán Tình lại sửng sờ, thật không ngờ Ôn Tuyết Kiều còn giữ đồ mà ba đã tặng.

“Đừng nhìn mẹ như vậy. Thật ra sau khi mẹ rời khỏi ba con, liền hối hận. Lúc đó đang tuổi trẻ, cũng không biết yêu là cái gì. Lại theo bản năng mang theo con búp bê kia đi. Nhiều năm như vậy vẫn mang theo bên người. Con đi, bảo ông ta trả lại. Nếu mẹ rời khỏi thế giới này, con đem con búp bê đó an táng cùng mẹ.”

“Được.” Không muốn nghe bà ta nói sâu hơn về đề tài thương cảm này. Tả Phán Tình vỗ vỗ vai bà ta: ” Bà nghỉ ngơi sớm một chút. Tôi nhất định đi xong sẽ về lại đây.”

“Con đi đi. Mẹ đi nghỉ.” Ôn Tuyết Kiều cười nhìn Tả Phán Tình ra khỏi cửa, đóng cửa lại, Ôn Tuyết Kiều bình tĩnh cầm điện thoại trên sô pha, ấn xuống mấy con số.

“Theo lời tôi nói, chuẩn bị hàng thật tốt. Người của tôi lúc này đang đến. Một tay giao tiền, một tay giao hàng. Hợp tác vui vẻ.”

Gác điện thoại, sắc mặt Ôn Tuyết Kiều vô cùng đắc ý. Khuôn mặt vẫn xinh đẹp diễm lệ như trước, mang theo vài phần cười ác độc, Cố Học Văn, tôi đoán cậu nhất định là không ngờ đúng không? Tôi gọi đây là Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng đằng sau.

Cho dù cậu có phản ứng được. Cậu cũng không thể ngờ được. Người giúp tôi vận chuyển ma túy. Lại chính là vợ của cậu.

“Ha ha ha ha.” Trong biệt thự vang lên một tràng cười, giữa đêm, nghe đến vô cùng chói tai.

…………………..


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv