Cô Dâu Bất Đắc Dĩ

Chương 155: Hóa Ra Anh Còn Trách Em Sao?





Edit: Carey_kool

Beta: Phong Vũ

Tả Phán Tình nghi ngờ nhìn người phía trước, vẻ mặt có chút cảnh giác: “Cô là ai?”

“Phán Tình, ta là mẹ con.” Ôn Tuyết Kiều cười thật dịu dàng, nhưng lời nói ra lại làm cho Tả Phán Tình hoàn toàn sửng sốt.

Tả Phán Tình giật mình trong giây lát, chợt hiểu ra mình gặp phải kẻ điên nên bước vòng qua hướng khác mà đi. Ôn Tuyết Kiều lại bước xuống xe, đem một tờ giấy ra quơ quơ trước mặt cô.

Tả Phán Tình ngạc nhiên, nhìn thấy tờ giấy kia nhất thời ngẩn người, mất một lúc lâu mới lấy lại được tinh thần.

“Bây giờ con chịu đi theo mẹ chưa?” Ôn Tuyết Kiều mỉm cười, trên mặt tràn đầy sự dịu dàng. Tả Phán Tình hoàn toàn mất phản ứng, ngơ ngác nhìn khuôn mặt người trước mắt có vài phần giống mẹ mình, nhưng trông có vẻ trẻ hơn nhiều.

“Cô, cô làm sao có thể có cái này?”

“Con đi theo mẹ, không phải sẽ biết sao?” Ôn Tuyết Kiều thở dài: “Phán Tình, mẹ thực sự là mẹ của con.”

Tả Phán Tình ngây người nhìn bà ta, mặc bà ta kéo mình lên xe, rời đi.

Lúc này xe Cố Học Văn đúng lúc đi vòng từ chỗ ngoặt đến, lấy di động ra gọi vào điện thoại Tả Phán Tình, nhưng không có ai nghe máy, người từ phía tầng cao ốc đi ra càng lúc càng nhiều, nhưng lại không thấy bóng dáng Tả Phán Tình.

Đúng lúc đó di động vang lên, một giọng nói dịu dàng truyền vào tai anh: “Học Văn, là em, em đã đến thành phố C, có thể đi ra gặp mặt được chứ?”

. . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . .

Tả Phán Tình thẫn thờ đi trên đường, mỗi từ mỗi chữ nghe được lúc nãy dường như đều là sự thật, mà lại cũng không giống thật.

Người phụ nữ kia nhìn qua là đã thấy lẳng lơ rồi. Mặt mũi thì quả thật có vài phần giống cô. Bà ta nói, bà ta là mẹ của cô.

“Mẹ mới chính là mẹ ruột của con. Cũng chính là vợ hợp pháp của Tả Chính Cương.”

“Là Ôn Tuyết Phượng lợi dụng tình cảm chị em giữa mẹ và bà ấy mà cướp chồng, cướp con của mẹ.”

“Ôn Tuyết Phượng ngụy tạo chứng cứ nói mẹ ngoại tình, khiến Tả Chính Cương phải ly hôn với mẹ, còn muốn làm ầm lên ọi người cùng biết. Lúc đó, mẹ cũng không còn cách nào khác. Chỉ có thể ly hôn với ba con, tác thành cho ông ấy và Ôn Tuyết Phượng.”

“Phán Tình. Ôn Tuyết Phượng căn bản không phải là mẹ của con, mà chính là hung thủ cướp đi tình mẫu tử của con.”

“Phán Tình, con sinh ra mới được hơn hai tháng tuổi, mẹ đã bị Ôn Tuyết Phượng hãm hại, còn bị ép phải rời xa con.”

“Phán Tình, bao năm nay mẹ vẫn luôn muốn gặp con, nhưng lại bị Ôn Tuyết Phượng ngăn cản, sợ việc bà ta làm năm đó sẽ bị vạch trần ra.”

“Phán Tình, mẹ thực sự là mẹ đẻ của con, nếu như con không tin, ngày mai mẹ có thể cùng con đi kiểm tra giấy khai sinh.”

“Phán Tình, mẹ xin con hãy tin mẹ.”

“. . . . . . . . . . . .”

Người phụ nữ kia lừa con, bà ta lừa con. Không phải sự thật, không phải sự thật.

Mẹ không phải mẹ ruột, là kẻ thứ ba, hơn nữa còn là kẻ độc ác đã hại cô và mẹ đẻ phải chia cắt?

“Phán Tình. Con chính là con gái bảo bối của mẹ.” Cách đây không lâu, Ôn Tuyết Phượng cũng luôn ôm cô, dịu dàng nói như vậy.

Người mẹ dịu dàng như vậy, lại không phải mẹ đẻ của mình? Chuyện này làm sao có thể?

Không. Cô không tin, một chữ cô cũng không tin. Cô nhanh chóng chạy trốn. Không ngừng bước, giày cao gót cọ sát với chân khiến bàn chân phát đau, nhưng cô hoàn toàn không có cảm giác.

Chỉ biết đi không ngừng, cuối cùng là bắt đầu chạy. Di động trong túi reo vô số lần, nhưng cô đều không nghe thấy, trong đầu chỉ còn lại một câu.

“Mẹ là của mẹ đẻ của con, mẹ đẻ ——”

. . . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . .

Tả Phán Tình liều mạng chạy, cuối cùng chạy đến khi không còn một chút sức lực nào, cả người nhễ nhại mồ hôi, nhưng cô vẫn không chịu dừng, không ngừng bước tới. Cô nghe thấy phía sau hình như có người gọi tên cô, nhưng cô cũng không quan tâm.

Chỉ liều mạng chạy về phía trước, rồi lại tiếp tục hướng về đằng trước, người qua đường ngạc nhiên nhìn cô cứ vậy mà lao đầu chạy. Nhưng cô hoàn toàn không biết gì.

Cứ hướng về phía trước nên không biết cô vấp phải cái gì mà chân bị trẹo một cái thật mạnh, cơ thể mất đi thăng bằng mà ngã về phía trước. Ngay cả đứng dậy cô cũng chẳng muốn, nhắm mắt lại bắt đầu đón nhận đau đớn ùa đến.

Nhưng lại không có gì, cơ thể rơi vào trong lồng ngực ấm áp, hơi thở quen thuộc quấn quanh chóp mũi cô, ngẩng đầu, đối diện chính là khuôn mặt lo lắng của Kỷ Vân Triển.

Lúc này vẻ mặt đầy quan tâm nhìn cô: “Phán Tình, em không sao chứ?”

Tả Phán Tình ngây ngô nhìn khuôn mặt Kỷ Vân Triển trước mắt, duỗi tay dùng sức đẩy anh: “Tránh ra. Các người là đồ lừa đảo. Tránh ra. Đừng lại đây.”

“Phán Tình. Em bình tĩnh một chút.” Trong mắt Kỷ Vân Triển có một chút nôn nóng: “Anh là Vân Triển. Kỷ Vân Triển. Em nhìn anh đi, tỉnh táo lại.”

“Vân Triển?” Tả Phán Tình nhìn chăm chú khuôn mặt đẹp trai của anh một lúc lâu, đột nhiên vươn tay dùng sức ôm lấy anh, cơ thể run rẩy không ngừng: “Kỷ Vân Triển.”

“Phán Tình. . . . . .” Kỷ Vân Triển đau lòng. Vừa rồi lúc xuống lầu nhìn thấy Tả Phán Tình bị một người phụ nữ kéo lên xe, anh nhìn thấy Tả Phán Tình không hề tình nguyện, chỉ có điều khoảng cách quá xa nên không kịp ngăn cản, chỉ có thể đi theo sau xe của cô.

Không ngờ lại bị mất dấu. Sau đó liên tục gọi vào di động Tả Phán Tình, nhưng cô lại không chịu bắt máy.

Anh vô cùng sốt ruột, quanh quẩn trên đường quốc lộ hơn ba lần, rốt cuộc cũng nhìn thấy chiếc xe vừa nãy, anh còn chưa kịp xuống xe tìm người, đã nhìn thấy Tả Phán Tình giống như người điên từ trong quán cà phê lao ra ngoài. Sau đó một mạch chạy về phía trước.

“Em không sao chứ?”

“Em ——” Tả Phán Tình nhìn Kỉ Vân Triển, có quá nhiều cú sốc xảy ra khiến cơ thể của cô mềm nhũn. Cảm giác trước mắt tối sầm lại, ngã vào trong lòng anh.

“Phán Tình ——”

Kỷ Vân Triển lo lắng, ôm lấy Tả Phán Tình chạy về phía xe mình.

Ôn Tuyết Kiều ngồi trong xe vẫn đi theo ở phía sau chứng kiến hết cả, khóe môi hơi hơi nhếch lên, đằng sau một người đàn ông cung kính nhìn bà ta nói: “Phu nhân, tiếp theo phải làm như thế nào?”

“Không có thế nào cả. Cho nó thời gian vài ngày để chấp nhận một chút sự thật. Tôi đã chuẩn bị ít quà, vẫn còn chưa tặng cho nó đâu.” Ôn Tuyết Kiều nở nụ cười, thở dài: “Đi thôi. Chúng ta đi về trước.”

“Vâng.” Cửa kính xe dần dần kéo lên, chiếc xe màu đen nhanh chóng biến mất ở giao lộ, màn đêm bắt đầu bao trùm lên mọi vật.

. . . . . . . . . . . . .sakuraky.wordpress . . . . . . . . . . . .

Cố Học Văn đi tới địa điểm mà Lâm Thiên Y nói. Đó là một quán cà phê. Lâm Thiên Y ngồi dựa vào cửa kính thấy anh đi đến liền đứng lên, vươn tay dùng sức ôm lấy anh.

Cố Học Văn sững sờ một chút, rồi nhanh chóng kéo cô ra khỏi người mình, ánh mắt lướt nhanh một vòng trên người cô. Một chiếc áo sơ mi màu trắng, kết hợp với một chiếc quần Harlan màu đen, hai màu trắng cùng đen nhìn qua làm cô vừa phong cách trang nhã lại vô cùng thời trang.

“Sao em lại đến thành phố C?”

“Ngồi xuống rồi nói sau.” Lâm Thiên Y chỉ vào chỗ ngồi, trên mặt mỉm cười: “Gọi cà phê sữa cho anh, anh sẽ không trách em tự mình quyết định đấy chứ?”

Trước đây khi hai người thường đến quán cà phê, Cố Học Văn chỉ uống mỗi cà phê sữa, bây giờ Lâm Thiên Y vẫn còn nhớ rõ.

“Cám ơn.” Cố Học Văn ngồi xuống, nhưng không uống, chỉ nhìn cô hỏi: “Đến thành phố C có việc sao?”

Lâm Thiên Y không trả lời, mắt nhìn chằm chằm vào mặt Cố Học Văn một lúc lâu: “Em về mà hình như anh không hề có chút ngạc nhiên nào thì phải?”

“Không phải sáng sớm em đã gọi điện cho Thần Vân hỏi số điện thoại của anh sao?” Anh đến thành phố C ba năm, cũng đã ngừng sử dụng số điện thoại ở Bắc Đô. Lâm Thiên Y không liên lạc được với anh, liền gọi điện cho Tống Thần Vân hỏi anh ta số điện thoại, còn cả địa chỉ của anh nữa.

Tống Thần Vân sau khi gọi điện qua báo với anh thì anh mới biết cô đã trở về.

Lâm Thiên Y thoáng chốc sửng sốt, lập tức lại cười: “Cũng chẳng còn cách nào khác, ai biết anh lại tuyệt tình như vậy chứ. Lặng lẽ đến thành phố C, đi làm cảnh sát mà không bảo cho ai biết, thậm chí còn âm thầm kết hôn. Đúng là phong cách Học Văn ——”

“Thật ngại quá.” Cố Học Văn giọng điệu thản nhiên cắt ngang lời của cô: “Quên gửi thiệp mời cho em .”

“Quên hay là không muốn em đến?” Cả người Lâm Thiên Y hơi nghiêng về phía trước, hai mắt của cô nhìn chăm chú nét biểu cảm của anh, mang theo một chút tập trung, suy nghĩ. Như thể sự việc ấy đã từng xảy ra.

Cô xuất thân trong nhà quan chức, giơ tay nhấc chân đều rất trang nhã. Lúc này lại nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Cố Học Văn, vẻ mặt chuyên chú, hết sức mê hoặc lòng người.

Cố Học Văn khóe môi nhếch lên trả lời câu hỏi của cô: “Quên.”

Cái gọi là quên, chính là ở trong lòng anh, cô đã không có một tí vị trí nào, không chút ảnh hưởng đến tâm tư của anh. Lâm Thiên Y không ngờ anh lại dứt khoát như vậy, vẻ mặt nhất thời có chút xấu hổ: “Anh, anh không phải vẫn còn trách em đấy chứ?”

“Không có.” Cố Học Văn lắc đầu: “Có một số việc đã định là như vậy, không liên quan đến bất cứ ai.”

“Anh nói vậy chẳng khác nào đang trách em.” Lâm Thiên Y cắn chặt môi: “Học Văn, coi như em cầu xin anh được không? Anh hãy tha thứ cho em được chứ?”

“Em không sai. Không cần anh phải tha thứ.” Vẻ mặt Cố Học Văn vô cùng bình tĩnh, dường như đã bỏ qua chuyện cũ, thực sự đã bỏ qua.

Sắc mặt Lâm Thiên Y tái nhợt, nét mặt dịu dàng, mang theo vài phần mệt mỏi: “Vì sao anh lại không muốn nghĩ đến em nữa? Em cũng là người bị hại mà? Em cũng bị tổn thương. Em ——”

Cô đột nhiên bật khóc, nhìn bộ dạng khóc kiều diễm như vậy, thật phù hợp với vẻ mảnh mai trên người cô, hoàn toàn khiến người khác phải thượng hại.

Cố Học Văn lòng dạ vẫn cứng rắn không giảm đi tí nào, nhìn nước mắt trên mặt cô nhẹ nhàng thở dài.

“Anh thật sự không trách em.” Cố Học Văn kéo tay cô, đem khăn giấy bỏ vào lòng bàn tay. Không muốn để cô tự trách mình: “Chuyện đã qua đừng nên nhắc lại nữa.”

“Nhưng mà. Anh lại vì vậy mà chia tay với em?” Lý do gượng ép như vậy, khiến cô bi thương đau lòng đến tuyệt vọng?

Cố Học Văn không nói, trong lúc đó sự im lặng lại lần nữa bao trùm hai người .Một lúc sau, anh mới bưng cốc cà phê lên nhấp một ngụm. Cốc cà phê đã nguội lạnh, có một chút đắng chát, tản ra bên trong khoang miệng.

Lông mày khẽ chau lại, hiểu được lời nói và ý tứ của anh. Sắc mặt Lâm Thiên Y lại biến đổi: “Cà phê uống không ngon sao? Có phải nguội rồi không ? Em gọi người đến đổi cho anh ——”

“Không sao.” Cố Học Văn lắc đầu: “Em ở lại đây bao lâu? Thời gian không còn sớm nữa, có cần anh đưa em trở về không?”

“Học Văn.” Rốt cuộc Lâm Thiên Y không nhịn được gọi tên của anh: “Anh thật sự không hiểu sao?”

Cô đối diện với anh ——

Từ khi Cố Học Văn đi vào đây, lần đầu tiên chăm chú nhìn cô, đối diện với ánh mắt của cô, giọng nói rõ ràng mà mềm nhẹ: “Anh đã kết hôn rồi.”

Mặt Lâm Thiên Y trong nháy mắt trở nên xám ngoét, giật mình nhìn anh. Không khí lại rơi vào im lặng

Cố Học Văn không cùng Lâm Thiên Y ăn cơm mà lập tức đưa cô về khách sạn. Về đến nhà, bất ngờ phát hiện Tả Phán Tình cũng không có ở nhà.

Nhíu mày nhìn đồng hồ trên tường đã chỉ mười một giờ, lấy di động ra ấn gọi vào số của cô.

Điện thoại vang lên thật lâu, rốt cuộc mới có người nhận, là giọng một người đàn ông: “A lô.”


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv