Giận? Gương mặt CốHọc Võ không chút thay đổi, đứng đó bất động, anh không giận Lý Lam màgiận mình nhiều hơn. Anh im lặng cũng không làm Lý Lam tức giận, cô tacười nhẹ.
“Được rồi, anh còn có việc, em đi trước. Chúng ta sẽ hẹn lúc khác nhé?”
Cố Học Võ không trả lời. Cô ta liếc nhìn anh chăm chú một cái, dùng ánhmắt mà cô ta nghĩ Cố Học Võ có thể hiểu để ra hiệu cho anh rồi mới cấtbước đi ra cửa.
Đương nhiên, khoảng cách gần như vậy cũng làm côta có thể nhìn Kiều Tâm Uyển rõ hơn. Hơi dừng bước chân, ánh mắt cô tađảo rất nhanh qua Kiều Tâm Uyển, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc.Người phụ nữ này vừa phong cách lại vừa xinh đẹp. Bề ngoài vô cùng xinhđẹp mà lại cao sang. Vừa nhìn đã biết là có gia cảnh và xuất thân khônghề nhỏ. Cả ánh mắt cũng rất có khí thế, hoàn toàn không phải là loạingười bình thường. Trong lòng cô ta có vài phần phòng bị, muốn chào vàicâu để xem người phụ nữ này là ai thì khóe mắt lại bắt gặp vẻ mặt khôngchút thay đổi của Cố Học Võ.
Trong lòng cũng hiểu lúc này khôngthích hợp, cô cong môi cười, cố gắng làm cho mình nhìn có vẻ tao nhã màhào phóng. Lút bước qua người Kiều Tâm Uyển còn hơi gật đầu, đầy tự tinlướt qua Kiều Tâm Uyển mà đi.
Kiều Tâm Uyển từ lúc nhìn thấy “Chu Oánh” xuất hiện đã ngây ra. Cô hoàn toàn không biết phải phản ứng nhưthế nào, nhất là lại nhìn thấy Cố Học Võ đang ôm Chu Oánh. Cô giật mình, nhớ tới bốn năm trước, ở ngôi trường tiểu học nơi thị trấn bé nhỏ ấy,hay như là một ngày nào đó ở công viên Hương Sơn, cô cũng đã nhìn thấyCố Học Võ ở bên người phụ nữ ấy?
Nhưng rất nhanh, cô đã thu lạicảm xúc này. Đối với sự thật đã biết từ lâu, cô cần gì phải kinh ngạc?Chuyện này căn bản chẳng có gì để mà kinh ngạc. Cô nên sớm nhận ra,người mà Cố Học Võ yêu trước này vẫn là Chu Oánh, chỉ có một mình ChuOánh. Bây giờ cô ta đã trở lại, Cố Học Võ không ở bên cô ta, chẳng lẽ là ở bên cô sao? Quá nhiều điều kinh ngạc khiến Kiều Tâm Uyển không nhậnthấy ánh mắt Lý Lam nhìn mình có chút thù địch, chăm chú và xa lạ.
Cô chỉ thấy kinh ngạc, khó tin và mâu thuẫn. Cảm xúc này ào tới khiến côrất khó chịu. Cố gắng muốn chỉnh đốn lại cảm xúc, dẹp bỏ những cảm giáctiêu cực, Kiều Tâm Uyển buộc mình phải bình tĩnh. Nhưng cứ nghĩ đến hành động của Cố Học Võ thì cô thật sự không bình tĩnh nỗi.
Đê tiệnvô sỉ, hạ lưu thấp hèn. Tất cả những từ cô có thể dùng để mắng người cho dù có cho cô đội lên đầu Cố Học Võ cũng không làm cô hả giận. Vì congái mà anh có thể ra tay hãm hại Kiều thị? Quả đúng là có tâm.
“Cố Học Võ.” Giọng của cô vô cùng phẫn nộ, muốn nói tiếp thì Cố Học Võ lạiđi trước một bước đứng ở trước mặt của cô, nhìn vẻ tức giận trên mặt cô.
“Cô sao vậy?” Nhìn có vẻ không được ổn?
Cô làm sao? Anh còn có mặt mũi hỏi câu này sao? Anh đang muốn giả ngu sao? Kiều Tâm Uyển quả thực là bùng bổ rồi. Cơn phẫn nộ thật lớn nảy lêntrong lòng khiến cô rốt cuộc không kiềm được cảm xúc của bản thân mà đưa tay giáng một cái tát vào mặt Cố Học Võ.
“Bốp.” Sau một tiếng đó, là giọng nói tràn đầy trách móc của Kiều Tâm Uyển: “Cố Học Võ, anh là đồ vô liêm sỉ.”
Động tác của cô quá nhanh, hơn nữa căn bản là nằm ngoài dự đoán của Cố HọcVõ nên nhất thời mới để cho Kiều Tâm Uyển tát anh một cái. Nhưng đến cái tát thứ hai thì anh đã nhanh chóng bắt được tay cô, vẻ mặt có chút tứcgiận.
“Kiều Tâm Uyển, cô làm cái gì vậy?” Cô đến là để tát anh sao?
“Tôi làm cái gì? Vì sao anh không hỏi chính anh đã làm cái gì đi?” Kiều TâmUyển hừ lạnh một tiếng, cổ tay giãy ra khỏi vòng kìm kẹp của anh nhưngsức lực của Cố Học Võ lại mạnh đến kinh người. Căn bản không để cho côcó cơ hội, cơn giận của cô vì thế lại càng bùng cháy dữ dội: “Cố Học Võ, anh còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa không?”
Cố Học Võ không nóigì, bàn tay nắm tay Kiều Tâm Uyển lại hơi hơi dùng sức làm cho Kiều TâmUyển tái mặt, nhưng cô vẫn cố chấp ngẩng đầu, giằng co với Cố Học Võ:“Anh buông ra, có nghe không?”
“Kiều Tâm Uyển.” Cố Học Võ nhíu mày: “Cô nổi điên cái gì vậy?”
“Đúng vậy, tôi điên rồi đấy.” Kiều Tâm Uyển không hề ngớt giận, ngược lạicàng lúc càng giận hơn, hành động của Cố Học Võ thật sự làm cho người ta thấy trơ trẽn tới cực điểm. Qua lại với một người phụ nữ, vì một ngườiphụ nữ mà hãm hại vợ trước, cướp đoạt đứa con mà mình từng không cầnđến? Hành vi này có khác gì là cầm thú: “Anh có tư cách gì mà không chongân hàng cho chúng tôi vay? Anh có tư cách gì, có lý do gì mà làm nhưvậy? Anh nói đi. Nói đi.”
Trong mắt hiện lên một tia sáng tỏ, CốHọc Võ đã biết Kiều Tâm Uyển vì sao lại đến tìm mình. Buông tay cô ra,đứng thẳng người, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm mặt cô.
“Tôi không hiểu cô đang nói cái gì.”
“Không hiểu?” Kiều Tâm Uyển chỉ cảm thấy là anh đang giả ngu: “Anh nói khônghiểu là được hả? Mới vừa hôm nay, Bộ Thương mại đã lệnh cho ngân hàngbảo bọn họ không được cho Kiều thị vay tiền, anh đừng có nói với tôi làchuyện này không có liên quan tới anh.”
“Bộ Thương mại?” Cố HọcVõ chau mày, vẻ mặt có chút trào phúng: “Kiều Tâm Uyển, cô thấy nếu tôilàm thì có để lại manh mối rõ ràng như vậy để cô tìm tôi tính sổ không?”
Kiều Tâm Uyển sửng sốt một chút, trong khoảng thời gian ngắn thật sự khôngbiết phải nói gì để phản bác. Cố Học Võ hừ lạnh một tiếng, tiền lên phía trước từng bước, chỉ vào mặt mình.
“Đánh người mà cũng có thểgiải quyết vấn đề? Tôi đây thật đúng là mở mang kiến thức.” Đây khôngbiết đã là lần thứ mấy cô đánh anh? Cố Học Võ cũng lười đếm. Nếu khôngphải anh không có thói quen đánh phụ nữ thì hành động của Kiều Tâm Uyểnhôm nay chính là tự tìm cái chết.
“Anh…” Kiều Tâm Uyển căn bản không tin anh: “Thật sự không phải anh?”
“Khiến cô thất vọng rồi.” Cố Học Võ hơi hơi quay đầu đi, đôi mắt thâm thúy,hiện lên vẻ gì đó như là thở dài: “Có phải cô nghĩ đó là tôi cho nên vừa đến đã không hỏi phải trái đã tát tôi một bạt tai?”
Kiều TâmUyển vẻ mặt hơi xấu hổ, người có khả năng làm như vậy, ngoài Cố Học Võ,cô thật sự không nghĩ ra ai khác. Nhưng mà: “Nếu không phải là anh thìtôi thật sự nghĩ không ra ai lại làm khó Kiều gia như vậy?”
“Vì sao nhất định phải là tôi?” Giọng Cố Học Võ bình tĩnh không chút nào núng: “Tôi có lý do gì phải làm như vậy?”
“Anh.” Kiều Tâm Uyển bị anh một làm cho nghẹn lời, theo trực giác mà mở miệng: “Anh đương nhiên là có lý do, anh muốn làm Kiều thị khủng hoảng, nhưvậy tôi sẽ đến cầu xin anh. Anh sẽ lợi dụng cơ hội này, chiếm được quyền nuôi Bối Nhi, chẳng lẽ không đúng sao?”
“Bốp bốp bốp.” Cố Học Võ vỗ vỗ tay, vẻ mặt tán thưởng: “Khả năng suy đoán không tồi. Tốt. Vậynếu thật sự là tôi, cô tính làm sao?”
“Anh sẽ không toại nguyệnđược đâu.” Lồng ngực Kiều Tâm Uyển bởi vì tức giận mà không ngừng phậpphồng. Cô trừng Cố Học Võ, ánh mắt như muốn phun ra lửa: “Tôi nói choanh biết, tôi tuyệt đối sẽ không cầu xin anh, tôi nhất định sẽ nghĩ racách để Kiều thị vượt qua khủng hoảng này, còn anh tuyệt đối đừng mượncơ hội này mà tới đòi quyền nuôi Bối Nhi.”
“Kiều Tâm Uyển” Cố Học Võ nhìn thấy trong mắt cô đầy kiêu ngạo, lửa giận đang cháy bừng trongđó khiến cả người cô phát ra một vầng hào quang chói lọi. Trên người côcòn mặc bộ váy liền màu lam hồi sáng. Dáng người lả lướt sống động. Bờngực bởi vì sinh con lại còn đang trong giai đoạn cho con bú mà có vẻđầy đặn hơn. Lúc này bởi vì tức giận mà không ngừng lên xuống.
Ánh mắt hơi hơi u ám, anh lại nhớ tới mùi vị nào đó trong ký ức. Nhìn KiềuTâm Uyển. anh hơi hơi khom người về phía trước, chống lại tầm mắt củacô: “Tôi thật sự rất tò mò, cô kích động như vậy thì làm sao có thểkhiến Kiều thị vượt qua khủng hoảng?”
“Đó là chuyện của tôi,không liên quan tới anh.” Kiều Tâm Uyển lúc trước còn rất bình tĩnh, đến giờ lại hơi dao động, không chắc là rốt cuộc có phải Cố Học Võ làm haykhông. Quả thật, anh nói cũng rất có lý. Bởi vì nếu là anh, thì sẽ không thể ngờ nghệch, trực tiếp để Bộ Thương mại ra mặt, để cô lập tức tìm ra anh. Vậy thì quá khinh thường chỉ số IQ của Cố Học Võ. Mà nếu khôngphải anh, vậy thì ai? Năm trăm nghìn? Cô đi đâu kiếm năm trăm nghìn? Hội đồng quản trị nhất định không chịu bỏ thêm vốn, vậy…
“Kiều TâmUyển.” Sóng mắt của cô lưu chuyển, không cần nói, Cố Học Võ cũng biết cô đang nghĩ cái gì, anh tiến đến gần cô, buộc cô phải nhìn anh.
“Cô cần bao nhiêu tiền?”
Trong mắt anh đầy nghi hoặc, hình như là thật sự không biết Kiều thị muốn vay ngân hàng bao nhiêu tiền. Kiều Tâm Uyển mím môi, muốn nói nhưng vì nghĩ đến cảnh vừa rồi Cố Học Võ ôm “Chu Oánh” mà lại thôi. Cô lui ra sau một bước, xoay người, muốn đi, nhưng lúc này lại bị Cố Học Võ giữ chặt, anh kéo cô vào trong lòng mình, ngắm nhìn gương mặt cô.
“Tôi có thể giúp cô.”
“Tôi không cần.” Cho dù cô có cầu xin ai, cũng sẽ không cầu xin Cố Học Võ.Lại càng không cho anh cơ hội để anh nhân đó có được quyền nuôi Bối Nhi.
Cô vô cùng cố chấp, vô cùng bướng bỉnh. Kiều Tâm Uyển lúc này tựa như mộtđóa hoa hồng. Xinh đẹp, cao ngạo, cả người đầy gai. Trong đầu anh hiệnlên cảnh hồi sáng cô và gã kia ôm nhau, không hiểu sao Cố Học Võ lạithấy có chút không vui: “Không cần? Vậy cô muốn đi tìm gã đó giúp?”
Kiều Tâm Uyển ngẩn ra, ngẩng đầu, nhìn Cố Học Võ: “Cố Học Võ, anh có biết anh đang nói cái gì không?”
Anh nói như thế lại làm cô nghĩ anh đang ghen. Mà cô lại biết rõ đó làchuyện tuyệt đối không có khả năng. Khả năng duy nhất chính là Cố Học Võ không cam lòng vì cô không tìm anh giúp.
“Tôi nói tôi có thểgiúp cô.” Trong lòng quả thật không vui, không, còn có cảm giác gì đóchính anh cũng không rõ. Rõ ràng anh có thể giúp Kiều Tâm Uyển, cô lạikhông muốn, không muốn đi tìm người khác, chẳng lẽ lòng cô đã nên giálạnh nhìn thấy Kiều thị có khó khăn cũng không đưa tay ra giúp sao?
“Tôi cũng nói, tôi không cần anh giúp.” Kiều Tâm Uyển hừ lạnh một tiếng,không chút che dấu vẻ mỉa mai trên mặt: “Cố Học Võ, anh đừng tưởng anhcó thể khiến tôi cầu xin anh, lại càng đừng nghĩ tới chuyện anh có thểdùng cách này để uy hiếp tôi. Tôi sẽ không mắc mưu anh đâu.”
Lờicủa cô rất thẳng khiến Cố Học Võ khó chịu, hơn nữa còn là vô cùng khóchịu. Cảm giác khó chịu này khiến anh hơi cao giọng: “Kiều Tâm Uyển, côthật đúng là coi trọng tôi, nếu tôi đã muốn có con gái thì chẳng cầndùng thủ đoạn cũng có thể lấy được. Cần gì phải uy, hiếp cô như vậy?”