Sở Phong cùng Phi Phượng bắt vài con thú rừng, nhóm lên một đống lửa nướng thịt để ăn, ăn no bụng, hai người đều dựa vào một thân cây bên đống lửa chợp mắt ngủ. Nhưng Sở Phong ngủ không được, sáng sớm ngày mai sẽ phải đi rồi, trái lại có chút luyến tiếc, ở đây mỗi một nơi cũng tràn ngập hung hiểm, nhưng mỗi một nơi cũng để lại hồi ức không thể quên.
Bàn Phi Phượng cũng ngủ không được, cũng là hồi tưởng lại tất cả mọi chuyện trong những ngày qua, từ đàn chuột trắng lúc đầu, đến câu manh xà, đến hoa ăn thịt người, những sợi dây leo kinh khủng , đến rừng cây Hồ Tôn có những đóa hoa kỳ dị, đến đế ngạc ở đầm lầy, đến Kim Tinh Hổ, đến đàn ngạ lang, đến đàn cá ăn thịt, đến Hổ Đầu Hồ Phong, đến con tiểu tham hầu, đến đài Vân Dương, lại đến ván cờ sinh tử, lại đến Điêu Cung bắn thiên lang, từng đoạn từng đoạn hiện lên tại trong đầu nàng, nhất là giọng nói và nụ cười đó của Sở Phong.
Sở Phong lén mở mắt, nhìn phía Bàn Phi Phượng. Dưới ánh lửa chiếu rọi, Bàn Phi Phượng thật sự là đẹp, vẻ đẹp kinh nhân! Cũng không phải vẻ đẹp siêu phàm thoát tục, nhưng lại là đẹp chói lọi như mây màu, phong thái yểu điệu.
Bàn Phi Phượng cũng bỗng chốc mở mắt, Sở Phong vội vã nhắm mắt lại, tuy nhiên điều đó làm sao có thể tránh được mắt phượng của nàng.
-Xú tiểu tử, lén lén lút lút, đang nhìn lén cái gì!
Sở Phong chỉ có mở mắt ra, ngượng ngùng cười nói:
-Ngày mai đã phải đi rồi, thật có chút luyến tiếc!
-Hắc, luyến tiếc thì ở lại , không có ai bức ngươi đi!
Bàn Phi Phượng ngữ khí rất không đồng ý, nhưng trong mắt lại lấp lánh một tia lưu luyến. Nguồn: http://thegioitruyen.com
-Phi Tướng Quân, bây giờ cô nương còn cho rằng ta là...
-Chính ngươi, chính ngươi! Lén lút nhìn người ta, ngươi chính là ác tặc!
Sở Phong bất đắc dĩ cười cười, lại nói:
-Nếu như vạn nhất may mắn chúng ta có thể đi ra khỏi đại trạch này, cô còn có thể...
-Ta sẽ làm, vừa ra khỏi đại trạch này, ta sẽ dùng thương đâm ngươi!
Bàn Phi Phượng vẻ mặt hung ác nói.
Chẳng qua nàng càng hung ác, Sở Phong lại càng là yên tâm, trên mặt thậm chí lộ ra dáng tươi cười, hắn mặc dù có chút ngốc ngếch, cũng không ngu, sao lại không nhìn ra Bàn Phi Phượng là đang cố làm ra vẻ!
Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong đang tươi cười, không sợ một chút nào, bèn trừng mắt nói:
-Ngươi không tin ta lấy mũi thương đâm ngươi!
-Tin! Đương nhiên tin! Cô nương còn từng phát thệ, không đâm ta chết dưới thương, sẽ không gọi Thiên Sơn Phi Tướng Quân!
Bàn Phi Phượng cắn môi, không có lên tiếng. Nàng thực sự thật không ngờ, tiểu tử lúc đầu mà mình nghiến răng nghiến lợi muốn lấy thương đâm hắn, hôm nay nhưng lại ba lần bốn lượt cùng trải qua sinh tử, phù nguy gắn bó.
-Phi Tướng Quân, ta chưa từng thấy qua có người trong giang hồ lại dùng thương.
Sở Phong đột nhiên nói.
-Thế nào, uy phong hay không?
Bàn Phi Phượng dí dỏm hỏi một câu.
-Thần uy lẫm lẫm, quả thực là nữ anh hùng không thua đấng mày râu!
Sở Phong vội vàng vuốt mông ngựa.
-Hừ! Tướng quân sa trường giết địch, đương nhiên chỉ dùng thương!
Bàn Phi Phượng nhìn kim thương trong tay, thần thái hào hứng.
Sở Phong nhìn Bàn Phi Phượng, có chút mê mẩn. Hắn rất thích hình dạng tươi cười của nàng, dáng vẻ đắc ý, còn có bộ dáng giận dữ, nhất là bộ dáng giận dữ của nàng, hắn thực sự không ngờ, một nữ tử khi giận dữ sẽ lại xinh đẹp như vậy. Cho nên hắn thường thường trong lúc cố ý hay vô ý cũng muốn chọc giận nàng, bởi vì Bàn Phi Phượng khi trừng mắt giận dữ thì quả là tuyệt mỹ.
Bàn Phi Phượng thấy Sở Phong lại ngơ ngác nhìn mình, trừng hai mắt:
-Xú tiểu tử, mê đắm nhìn cái gì! Nhìn nữa tin hay không ta móc con mắt của ngươi!
Sở Phong thu hồi ánh mắt, rầu rĩ nói:
-Thực sự là bá đạo! Ai cho cô nương lớn lên xinh đẹp!
Thanh âm hắn tuy nhỏ, Bàn Phi Phượng lại nghe được rõ ràng, tâm trạng vui mừng, cười nói:
-Này, xú tiểu tử, thì ra kỳ nghệ của ngươi cao như vậy, thật đúng là nhìn không ra nha!
-Hắc, ta luôn luôn có tự tin đối với kỳ nghệ của ta.
-Vậy ngươi lúc đó còn nói giải không được?
-Ta chưa nói giải không được!
-Ngươi nói lão đạo sĩ từng mấy lần bày thế tàn cục đó cho ngươi giải, đáng tiếc mỗi lần cũng...
-Haha, ta là đáng tiếc mỗi lần cũng chỉ có thể hòa cờ.
Sở Phong nở nụ cười.
-Phi! Tiểu tử ngươi thật đáng trách, cũng không nói rõ ràng, hại ta phải kinh hãi một trận!
Bàn Phi Phượng ngữ khí hờn dỗi nói.
-Trách không được cô kéo tay của ta chặt như vậy, thì ra là đang rất hoảng sợ.
Giọng điệu Sở Phong mang theo vài phần trêu chọc.
Bàn Phi Phượng trừng mắt, Sở Phong vội vã nhún nhún vai, nói:
-Kỳ nghệ của tiền bối ở căn nhà gỗ đó có thể so với bằng lão đạo sĩ còn cao hơn, lúc đó ta cũng là rất hoảng hốt, nếu không phải là cô nương nắm lấy tay của ta, thì ta còn thật chịu không nổi cái tình thế áp bách giết người như vậy.
-Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.
Bàn Phi Phượng chu miệng.
Sở Phong lại nói:
-Kỳ thực may mà hắn bày chính là 'Thất tinh tụ hội', biến hóa của thế tàn cục đó mặc dù rất sâu diệu, nhưng ta lại rất quen thuộc, nếu như hắn bày là 'Thiên lý độc hành' hoặc 'Xích dẫn(giun) hàng long', chúng ta cũng đành phải mặc cho số phận.
-Phì! Con giun nho nhỏ cũng có thể hàng long?
Bàn Phi Phượng cười nói.
-Cái đó mới gọi là sự ảo diệu của kỳ đạo! 'Xích dẫn hàng long', hai quân tốt lại bắt hai quân xe đối phương hàng phục, có bao nhiêu tinh diệu chứ! Quên đi, nói cho cô cũng không hiểu.
-Cái gì không hiểu! Mã đi theo hình chữ nhật(日), tượng đi theo hình chữ điền(田), sao ta lại không hiểu? Ngươi mới không hiểu!
-A, thì ra kỳ nghệ của cô nương cao như thế, nếu sớm biết ta cho cô nương tới giải cục rồi.
-Ngươi nghĩ rằng ta không dám?
Sở Phong nhún nhún vai, không có lên tiếng.
-Này, xú tiểu tử, đạo chỉ ngân trên mặt ngươi là chuyện gì xảy ra vậy?
Bàn Phi Phượng đột nhiên hỏi.
-Thế nào, anh tuấn không?
Sở Phong sờ sờ đạo chỉ ngân cong cong trên mặt, cười hỏi.
Bàn Phi Phượng "Phì" cười nói:
-Đẹp trai kinh, so với heo còn đẹp hơn!
Sở Phong nghe được nàng nói "đẹp trai kinh ", vốn là tâm hoa nộ phóng, ai ngờ phía sau lại bồi thêm một câu "so với heo còn đẹp hơn ", nhất thời như bị tạt một gáo nước lạnh.
-Không biết thưởng thức, ài không biết thưởng thức.
Sở Phong lắc đầu, lẩm bẩm.
Bàn Phi Phượng nhịn cười, lại hỏi:
-Nè, thế rốt cuộc là vì sao lại có?
-Bị một nữ tử vẽ lên.
-A! là ai vẽ?
Bàn Phi Phượng đột nhiên thay đổi ngữ khí, có chút mất hứng.
Sở Phong cũng chưa phát hiện sự biến hóa trong ngữ khí của Bàn Phi Phượng, bèn nói:
-Trích Tiên Tử. Ngày ấy...
-Hừ, nguyên lai là nàng, trách không được!
Bàn Phi Phượng ngắt lời, ngữ khí có chút ê ẩm.
Sở Phong kỳ quái nói:
-Nàng ấy làm sao ?
-Không có gì!
Bàn Phi Phượng nhắm lại hai mắt, không để ý tới Sở Phong.
Sở Phong tâm trạng kỳ quái, Bàn Phi Phượng vừa rồi vẫn còn tốt lắm mà, sao thoáng cái đã thay đổi giọng điệu rồi, lòng dạ của cô nàng này biến hóa cũng thật làm cho người khác đoán không ra. Lập tức cũng khép lại hai mắt, từ từ ngủ.
Ai ngờ hắn mới vừa nhắm mắt lại, Bàn Phi Phượng lại len lén mở mắt phượng, ánh mắt liền rơi vào trên đạo chỉ ngân cong cong kia, rất lâu không có dời đi.