Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 605: Tích thủy vô ngân




Ngụy Đích về tới Tích Thủy kiếm phái. Tích Thủy kiếm phái kỳ thực chỉ có hai người nàng và Lãnh Nguyệt. Nàng không đi gặp Lãnh Nguyệt, một mình đi tới phía sau núi, đứng ở bên núi. Gió núi thổi bay ống tay áo trắng của nàng, một cái trong đó đã bị xé rách.

- Đích Tử!

Người Ngụy Đích run lên, nàng xoay người lại, thấy Lãnh Nguyệt. - "Sư phụ!" Nàng cất tiếng gọi, hai hàng lệ lã chã rơi xuống. Đây đã là lần thứ hai nàng đau lòng rơi lệ trước mặt Lãnh Nguyệt.

- Trở về là tốt rồi. Nếu trở về thì ở trên núi đi, chuyên tâm tu luyện Tích Thủy quyết. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Ngụy Đích ngừng nước mắt, gật đầu.

Lãnh Nguyệt nói:

- Thời gian này ta sẽ truyền cho con tâm pháp tối cao của Tích Thủy quyết, nhưng trước đó con phải đả thông sinh tử huyền quan...

- Sư phụ, từ lâu đồ nhi đã đả thông sinh tử huyền quan rồi.

- Con đã đả thông sinh tử huyền quan từ lâu? Vì sao không nói cho vi sư?

Ngụy Đích không lên tiếng.

Lãnh Nguyệt khó hiểu, lấy công lực của Ngụy Đích, hẳn là còn chưa đủ để đả thông sinh tử huyền quan. Nàng đưa tay nắm lấy cổ tay Ngụy Đích, thử xem mạch đập, liền kinh ngạc nói:

- Là Thiên Ma Nữ giúp con đả thông sinh tử huyền quan?

Ngụy Đích gật đầu:

- Ngày đó con bị trọng thương tại Tịnh Từ tự, cổ vì cứu con, đã giúp con đả thông sinh tử huyền quan rồi.

Lãnh Nguyệt nhớ tới, ngày đó Ngụy Đích vì cứu Sở Phong đã cố nghịch khí xung huyệt, dẫn đến chân khí đảo nghịch, tính mệnh nguy ngập, mình cũng không thể cứu nó, nhưng sau đó nó không chỉ không có việc gì, còn đột phá tầng Hồi Nghịch quyết, thì ra là Thiên Ma Nữ xuất thủ.

Ngụy Đích hỏi:

- Sao sư phụ biết là cổ?

- Nó đã ở trong cơ thể con...

Lãnh Nguyệt cũng không nói gì tiếp. Thì ra nàng phát hiện Thiên Ma Nữ đã để lại một tia chân khí trong cơ thể Ngụy Đích. Nàng không rõ Thiên Ma Nữ làm như vậy là có ý đồ gì.

- Sao thế sư phụ? - Ngụy Đích nhìn ra sắc mặt sư phụ khác thường.

- Đích Tử, con đi theo ta!

Ngụy Đích theo Lãnh Nguyệt đi tới tiền sơn, tới sườn núi thì đột nhiên quẹo vào một đường mòn, men theo đường mòn vòng quanh sườn núi hai vòng, lại quẹo vào một con đường mòn khác, lại đi quanh hai vòng, lại quẹo sang một con đường mòn khác, vài lần chuyển ngoặt như vậy, từ tiền sơn lại chuyển tới hậu sơn, cuối đường mòn là một động khẩu, bên trong động có tiếng nước nhỏ "tí tách" truyền ra. Tiếng nước nhỏ dài dẵng sâu xa, giống như đã vang qua vô số trăm nghìn năm.

Lãnh Nguyệt dẫn Ngụy Đích đi vào trong động.

Động cũng không lớn, ở giữa đỉnh động treo một cây thạch nhũ, đối diện phía dưới là một đài hứng nước hình dạng như hoa sen hình thành tự nhiên, thạch nhũ nhỏ nước xuống, "tách --" nhỏ lên đài hứng nước, tiếp theo lại nhỏ xuống một giọt nước, "tách --" nhỏ vào đài hứng nước.

- Đích Tử, con đã đả thông sinh tử huyền quan, đã tới lúc ta đưa con tới sơn động này.

- Sư phụ, động này là...

- Đây là Tích Thủy động, là nơi sư tổ khai sơn của phái ta thức ngộ kiếm quyết.

- A?

- Tích Thủy bí quyết vốn là thượng cổ thần quyết, dành cho thiên nhân tu luyện, sư tổ dưới cơ duyên thu được pháp quyết này, nhưng đã tận tâm tư, thủy chung không thể tham ngộ Tích Thủy quyết. Có một ngày, người đi tới động nà, có cảm giác với tiếng nước nhỏ, liền ngồi xếp bằng nhập tĩnh tại trước Tích Thủy đài, ngồi hết mười năm, rốt cục từ trong tiếng nước nhỏ ngộ ra chân lý của Tích Thủy quyết, khai sáng ra Tích Thủy kiếm phái!

- Sư phụ dẫn con tới...

- Ta hy vọng con có thể noi theo sư tổ, ở trong động này tìm hiểu chân ý của Tích Thủy quyết. Muốn tìm hiểu chân ý của kiếm quyết, phải vứt bỏ tất cả tạp niệm, làm được 'Nhất niệm bất sinh, vạn duyên câu tịch' .

- 'Nhất niệm bất sinh, vạn duyên câu tịch' ...

Ngụy Đích lẩm bẩm.

- Đích Tử --

- Vâng! Đệ tử nhất định tận tâm tìm hiểu, không phụ mong mỏi của sư phụ.

- Được! Hiện tại ta truyền cho con tầng tâm pháp tiếp theo của Tích Thủy kiếm quyết, cũng là tầng tâm pháp cuối cùng -- Tích Thủy Vô Ngân, con ráng ghi nhớ...

***

Diệu Tâm:

- Diệu Ngọc, sư phụ làm sao vậy?

Diệu Châu:

- Diệu Ngọc, hình như sư phụ có gi bất thường?

Diệu Tâm:

- Diệu Ngọc, ở Cổ Bảo rốt cuộc sư phụ xảy ra chuyện gì?

Tại Kim Đỉnh Nga Mi, nhóm Diệu Tâm, Diệu Châu liên tiếp truy vấn Diệu Ngọc. Họ rất khó hiểu, mấy ngày nay sư phụ vẫn luôn ở Xá Thân nhai tĩnh tọa, không gặp bất kỳ ai.

Xá Thân nhai, lại có tên là Tư Quá nhai, là nơi đệ tử Nga Mi vi phạm môn quy bị phạt diện bích tư quá, nhưng thân là chưởng môn thì thường sẽ không tới. Nhóm Diệu Tâm, Diệu Châu không nghĩ ra vì sao sư phụ lại phải đến Xả Thân nhai tĩnh tọa, dù gì cũng sẽ không phải là tự mình phạt mình diện bích tư quá mà. Vì vậy họ truy hỏi Diệu Ngọc. Diệu Ngọc ấp úng, cũng nói không ra nguyên do.

Vô Trần ngồi xếp bằng bên cạnh Xá Thân nhai, trước mặt là biển mây mênh mông, dưới biển mây là vực sâu không thấy đáy. Từ khi trở lại Nga Mi, nàng vẫn luôn ở chỗ này tĩnh tọa. Lòng nàng không thể bình tĩnh được, nàng rất giật mình bởi mình lại vì Sở Phong mà đối nghịch với Thanh Hư, làm như vậy chưa hẳn sẽ mang đến hậu quả gì cho Nga Mi, nhưng Thanh Hư thủy chung là võ lâm minh chủ, y muốn đối phó Nga Mi, chẳng khác nào như có một lý do tuyệt hảo.

Nàng nhiều lần thuyết phục bản thân, mình cứu Sở Phong chỉ là không muốn thấy có người vô tội bị sát hại. Nhưng Sở Phong quả thật là hậu nhân Ma tông, mình cứu hắn quả thật là trái với di huấn sư tổ, điểm này, nàng rất rõ ràng. Cho nên lòng nàng không thể bình tĩnh được, chỉ có đến Tư Quá nhai để tĩnh tọa.

Nàng nhắm mắt, muốn tiến vào thiền định để bình lắng nỗi lòng không yên, nhưng lần này thế nào nàng cũng không thể thiền định được, mặc dù nhắm mắt, nhưng trong đầu bất tri bất giác lại hiện ra cảnh 10 năm trước, đứa nhỏ ăn mày đó, ánh mắt đó... Vô Trần mở mắt ra, nhìn biển mây lượn lờ trước mắt, nhưng nàng lại lập tức nghĩ tới ngày đó Sở Phong là chui lên từ biển mây này để lén lên Nga Mi. Nàng lại nhắm mắt lại, nhiều lần như vậy, vẫn không thể nhập định.

- Vô Trần!

Vô Trần giật mình, Tịnh Diệt đang lấy truyền âm nhập mật gọi nàng. Nàng vội vã rời khỏi Xá Thân nhai, đi tới hậu sơn, đi vào ngôi mộ, đi tới trước linh đường tổ sư, khom người nói:

- Sư tôn!

- Ngươi vào đây.

Vô Trần đi vào linh đường. Tịnh Diệt vẫn ngồi xếp bằng ở giữa linh đường, tóc trắng xoá, hai bên tóc mai thậm chí hiện ra vết đốm, hình như đã già đi rất nhiều.

- Vô Trần, ngươi tâm thần không yên?

- Đệ tử...

- Ngươi... động trần niệm?

- Sư tôn, đệ tử chẳng ra gì!

- Vô Trần, năm đó sư phụ ngươi ngoại lệ thu ngươi làm đồ đệ, đặ tên ngươi là Vô Trần, là hy vọng ngươi không dính phàm trần, khổ tâm tu hành, trùng lập thanh uy Nga Mi, nhưng ngươi lại...

Vô Trần quỳ phịch xuống:

- Đệ tử cô phụ uỷ thác của sư phụ, phụ mong mỏi của sư tôn, đệ tử...

Tịnh Diệt chậm rãi mở mắt ra, ngưng mắt nhìn Vô Trần: chưa đến 20 Vô Trần đã tiếp nhận chức vụ chưởng môn, 10 năm nay đã tận tâm tận lực vì Nga Mi, một mình duy trì đại cục, đã không thể bắt bẻ. Tuổi 20 là cái tuổi thiếu nữ hoài xuân, nàng lại phải vì Nga Mi cô thủ thanh đăng, độc đối hàn song, còn có thể nói nàng cái gì.

Tịnh Diệt khẽ than:

- Vô Trần, hiện nay Ma tông hưng khởi, giang hồ rung chuyển, Điểm Thương, Đông A bị diệt, Hằng Sơn bị thương nặng, đây chính là dấu hiệu kịch biến. Nga Mi sớm muộn cũng bị cuốn vào trong. Sư tôn đã như hoang mạc đèn khô...

- Sư tôn! - Vô Trần quá sợ hãi.

Tịnh Diệt nói tiếp:

- Vô Trần, Nga Mi trừ ngươi ra, không ai có thể chống đỡ đại cục, ngươi phải nhớ cho kỹ, phái Nga Mi hoàn toàn dựa vào ngươi!

Tịnh Diệt nói xong lại nhắm mắt lại, hai bên tóc mai lại ngốc rơi xuống hai sợi tóc khô.

Vô Trần nhìn vết đốm bên tóc mai Tịnh Diệt, nội tâm nàng chấn động. Nàng vái thật sâu với Tịnh Diệt:

- Lời nói của sư tôn, đệ tử ghi nhớ trong lòng.

Sau đó nàng đứng lên, rời khỏi linh đường.

***

Sát Cáp Nhĩ nằm cạnh dãy A Nhĩ Thái(Altai), tiếp giáp dãy núi Thiên Sơn. Sát Cáp Nhĩ kỳ thật cũng không phải là tên địa phương, đó là tên gọi của một bộ tộc Mông Cổ. Sát Cáp Nhĩ bộ là hạch tâm của các bộ Mông Cổ, cũng là bộ tộc cường thịnh nhất Mông Cổ, Khả Hãn là "cộng chủ" của các bộ Mông Cổ, thế tập ngôi vị đại hãn Mông Cổ. Bởi vì bộ tộc Sát Cáp Nhĩ thời đại trú mục ở vùng A Nhĩ Thái Sơn, cho nên ở đây trở thành Sát Cáp Nhĩ.

Ô Thứ ép công chúa không ngừng chạy tới Sát Cáp Nhĩ, quả nhiên nhìn thấy thiết kỵ tinh nhuệ của các bộ Mông Cổ đều tụ tập ở đây. Bầu không khí rất không bình thường. Ô Thứ chạy thẳng vào đại trướng của Khả Hãn, Ô Mộc Tề thấy ả đi vào, còn dẫn theo một nữ tử tóc trắng sắc nước hương trời, hắn rất ngạc nhiên, đang muốn hỏi thì Ô Thứ đã giành trước hỏi:

- Vì sao cha lại vội vã triệu tập thiết kỵ các bộ tại Sát Cáp Nhĩ? Đã xảy ra chuyện gì?

Ô Mộc Tề nói:

- Đại quân Tây chinh trấn thủ Tây Vực đột nhiên tới gần A Nhĩ Thái, đại quân Tịnh Hải trấn thủ Thanh Hải cũng đột nhiên rời khỏi Thanh Hải, đi tới Kỳ Liên sơn, hai bộ đại quân hình thành thế bao vây nam bắc với chúng ta, ta hoài nghi triều đình muốn đối phó chúng ta, cho nên mới vội vã điều thiết kỵ các bộ đến đây trấn thủ.

Ô Thứ hơi giật mình:

- Triều đình vì sao phải làm như vậy?

Ô Mộc Tề nói:

- Có lẽ bởi vì lần trước chúng ta tập kích Ngọc Môn quan.

Ô Thứ cười lạnh:

- Cha không cần lo lắng, triều đình căn bản không có năng lực đối phó với chúng ta!

- Sao?

- Hiện nay triều chính vô đạo, quan lại ăn hối lộ trái pháp luật, thiên hạ khốn khổ. Nạn hán hạn Lương Châu, triều đình vô lực cứu tế, chỉ có thể bắt buộc địa khu sông Hoài chẩn tai. Quốc khố trống rỗng đến bực này, Đông Chương Đế còn muốn hao tốn tiền của xây dựng Lộc Linh đài, châu phủ các nơi càng mượn cơ hội sưu cao thế nặng, bách tính oán than, bạo loạn khắp nơi. Nội ưu như vậy, triều đình còn dám phái binh đối phó chúng ta, quả thật không biết nặng nhẹ!

- Đông Thổ có thật vô đạo đến mức đó không?

- Có vô đạo đến mức đó hay không, hỏi cô ta thì rõ nhất! - Ô Thứ nhìn sang công chúa.

Ô Mộc Tề hỏi:

- Vị này chính là...

- Cô ta chính là công chúa hòa thân của Đông Thổ gả đến Hung Nô!

- A?

Ô Mộc Tề hết sức kinh ngạc.

Ô Thứ nói:

- Hung Nô Tả Hiền Vương suất lĩnh 10 vạn thiết kỵ xâm nhập Đông Thổ, cùng đại quân triều đình giằng co ở dưới chân núi Thiên Sơn, triều đình không ngờ vô lực cung ứng lương thảo cho đại quân, chỉ có thể lấy hòa thân để đổi lấy Hung Nô tạm thời lui quân, cầu an nhất thời. Triều đình vô lực đến mức này, lại có năng lực nào đặt chân đến thảo nguyên Mông Cổ chúng ta! Công chúa nói có phải không?

Công chúa cắn môi, không lên tiếng, mỗi một chữ của Ô Thứ đều như đâm vào lòng nàng.

Ô Mộc Tề nói:

- Đã như vậy, vì sao triều đình lại điều động đại quân?

Ô Thứ hỏi:

- Cha, hai lộ đại quân có bao nhiêu binh mã?

Ô Mộc Tề nói:

- Tây lộ là 10 vạn đại quân dưới trướng Hoa Anh, bên Tịnh Hải là 10 vạn đại quân dưới trướng Trương Hồi, tổng cộng 20 vạn!

Ô Thứ cười lạnh:

- 10 vạn thiết kỵ Hung Nô, 40 vạn đại quân triều đình còn không ngăn được, hiện giờ chỉ 20 vạn đại quân đã nghĩ đặt chân lên thảo nguyên Mông Cổ của ta, không biết tự lượng sức mình!

Ô Mộc Tề nói:

- Hai lộ đại quân này là hai nhánh quân đội tinh nhuệ nhất của triều đình, không được phớt lờ.

Ô Thứ lại hỏi:

- Cha, hiện tại hai lộ đại quân đóng ở đâu?

Ô Mộc Tề nói:

- Đại quân Hoa Anh đóng quân tại chỗ giao giới giữa A Nhĩ Thái cùng Thiên Sơn, đại quân Trương Hồi đóng quân ở vùng Kỳ Liên sơn.

- Hướng đi thế nào?

- Sau khi hai quân đóng quân chỉ thao luyện quân đội, chưa thấy có hành động thêm bước nữa, ý đồ khó dò.

- Cha, triều đình phái hai nhánh quân này tới đây, căn bản không phải muốn đối phó chúng ta, chỉ muốn đe dọa chúng ta thôi.

- Vì sao triều đình phải làm như vậy?

- Nếu như con đoán không sai, triều đình nhất định là muốn từ chúng ta đạt được cái gì, cho nên phái hai nhánh quân tới đóng nơi này, phỏng chừng không đến mấy ngày, nhất định sẽ có sứ thần của triều đình đến đây.

Vừa dứt lời, có thị vệ báo lại, sứ thần Đông Thổ tới.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv