Dưới Thanh Thành sơn, một bóng người đang chậm rãi bước đến, trên người mặc trang phục võ sĩ Đông Doanh, tay trái cầm thái đao võ sĩ, hơi cúi đầu, mắt nửa khép nửa mở.
- Người nào? Hãy xưng tên ra!
Huyền Khai, Huyền Bình đang trông coi dưới chân núi thấy người đến thì hét lên, vừa mới nói xong thì người nọ đã tới trước người. Huyền Khai, Huyền Bình đứng sát lại, cùng rút kiếm ngăn cản, có điều tay bọn họ vừa mới đặt lên chuôi kiếm thì người nọ đã lướt qua giữa người bọn họ, xuất hiện cách đó vài trượng. Vẫn bước đi chậm rãi, vẫn hơi cúi đầu, khẽ nhắm hai mắt.
Huyền Khai, Huyền Bình muốn rút kiếm đuổi theo, nhưng đột nhiên cảm thấy trường kiếm nặng nghìn cân, không cách nào rút ra nổi, hai chân cũng giống như bị cái gì giữ lại, nhấc mãi cũng không lên.
Y vẫn bình thản lên núi, hai gã đệ tử Thanh Thành trông sơn môn đang định quát hỏi, nhưng còn chưa kịp mở miệng thì y đã vượt qua sơn môn.
Ánh mắt mọi người đột nhiên đều chuyển sang hướng sơn môn, bởi vì mọi người cảm thấy một tia khí tức không bình thường đang từ từ tiến đến.
Người nọ đi thẳng đến dưới kiếm đài, rồi lên kiếm đài, tới trung tâm kiếm đài, sau đó quay vể phía mọi người, từ đầu tới cuối vẫn hơi cúi đầu, không hề liếc mắt nhìn bất cứ ai.
- Đông Doanh Nhất Đao Lưu, Mộc Trực Thái Lang!
Sau khi nói xong câu này, y chậm rãi ngồi xổm xuống giữa kiếm đài, đầu gối mở ra hai bên, cả người ngồi trên gót chân, hơi cúi đầu, Thái đao dựa vào đầu gối trái, hai tay đặt ngang trên đầu gối, cánh tay cong vào trong, hai mắt từ từ nhắm lại.
Người không hiểu thì cho rằng y quỳ lễ với mình, người hiểu được cách thức thì biết y đang tĩnh tọa. Tĩnh tọa là một loại lễ nghi của kiếm đạo Đông Doanh, võ sĩ Đông Doanh trước khi so kiếm sẽ tĩnh tọa, để cho bản thân tiến nhập cảnh giới tĩnh lặng vô niệm.
Dưới kiếm đài nhất thời trở nên tĩnh lặng, hiển nhiên y đang khiêu chiến với mọi người.
Mộc Trực Thái Lang, tên này chưa ai từng nghe qua, nhưng Nhất Đao Lưu thì lại có người biết, đó là kiếm phái thần bí nhất Đông Doanh từ trước tới nay, những kẻ tự nhận mình là môn hạ Nhất Đao Lưu thì cũng không phải là loại đầu đường xó chợ.
- Hừ! Nhất Đao Lưu là cái thứ gì? Dám chạy tới Trung Nguyên bọn ta dương oai? Truy Mệnh Thủ ta muốn xem ngươi có bao nhiêu phân lượng.
Trong tiếng quát, một bóng người phi thân lên kiếm đài, hai tay khoanh trước ngực, sau lưng đeo trường kiếm, ngả ngớn nhìn Mộc Trực Thái Lang. Truy Mệnh Thủ này cũng có chút danh khí, bởi vì hắn xuất kiếm nhanh cho nên được xưng là Truy Mệnh Thủ.
Mộc Trực Thái Lang vẫn ngồi im, hai mắt vẫn nhắm.
- Ngươi không đáng để ta xuất đao!
Chỉ đơn giản một câu, không một lời dư thừa.
Truy Mệnh Thủ biến sắc, trở tay cầm lấy chuôi kiếm định rút kiếm thì đột nhiên võ phục của Mộc Trực Thái Lang thoáng động, Truy Mệnh Thủ cảm thấy một cỗ khí tức vô hình bắn tới, tựa như có một cây đao lơ lửng trên đầu bất cứ lúc nào cũng có thể chém xuống, nhưng hắn lại không nhìn thấy thanh đao này.
Phút chốc sợ hãi lấp đầy hai mắt hắn, hắn nuốt nước bọt, xoay người nhảy xuống kiếm đài, hai chân mềm nhũn suýt nữa ngã chúi xuống đất, bên thái dương thấm mồ hôi.
Mọi người ồ lên kinh ngạc, Truy Mệnh Thủ tuy không được coi là cao thủ nhất đẳng, nhưng cũng không phải là hạng người vô danh, kiếm chưa ra khỏi vỏ đã bị dọa nhảy khỏi kiếm đài, chuyện gì đã xảy ra?
- Phì! Thật là mất mặt!
Có người quay sang Truy Mệnh Thủ ném một câu, sau đó liền phi thân lên kiếm đài, cũng một kiểu khoanh tay trước ngực, trường kiếm đeo sau lưng, vênh váo tự đắc nhìn Mộc Trực Thái Lang, không phải là ai khác, mà chính là thiếu loan chủ Phùng Bạch Liễn của Phùng gia loan.
Thì ra tên Phùng Bạch Liễn này mặc dù ỷ vào thế Phùng gia loan tại Thương Châu hoành hành ngang ngược, nhưng từ nhỏ y được cao nhân truyền nghệ, quả thật cũng có một thân bản lĩnh, thậm chí kiếm pháp của y cao hơn phụ thân mình nhiều. Lần này y tới tham gia kiếm hội cũng muốn thể hiện một phen, ai ngờ chưa kịp lên đài thì đã bị Tiểu Thư kể hết chuyện xấu trước mặt mọi người, khiến y buồn bực hết hai ngày. Bây giờ tự dưng lại có một tên võ sĩ Đông Doanh chạy tới quả thật gãi đúng chỗ ngứa, nhưng vừa định lên đài biểu diễn thì lại bị Truy Mệnh Thủ tranh lên trước, đang thất vọng thì ai ngờ Truy Mệnh Thủ này tệ quá, kiếm chưa xuất vỏ đã bị dọa cho sợ đến nỗi phải nhảy khỏi kiếm đài. Trong lòng y thầm vui mừng, còn sợ cửu đại môn phái có người cướp mất cơ hội nên vội vàng phi thân lên đài, chuẩn bị khoe khoang kiếm pháp của mình.
Mộc Trực Thái Lang vẫn ngồi im, vẫn nhắm hai mắt.
- Kiếm của ngươi không xứng lên đài.
Vẫn đơn giản một câu, không có một lời dư thừa.
Phùng Bạch Liễn biến sắc, kiếm của y cũng là do cao nhân truyền cho, y tự cho đó là bảo kiếm, cho nên nạm vàng nạm ngọc lên vỏ kiếm, trang trí vô cùng lộng lẫy, không biết rằng kiếm không phải là để ngắm.
"Keng!"
Phùng Bạch Liễn rút trường kiếm ra, người lao nhanh về phía trước. Ánh đao vừa lóe lên đã biến mất. Mộc Trực Thái Lang vẫn tĩnh tọa tại chỗ, đầu hơi cúi, mắt vẫn nhắm, thái đao dựa lên đầu gối vẫn chưa ra khỏi vỏ.
Một tia đao ngân từ trán, chóp mũi, cằm Phùng Bạch Liễn hợp thành một đường từ từ hiện ra, rất nhạt, rất nhạt, nhạt đến nỗi dường như không có máu chảy ra.
Không ai nhìn thấy Mộc Trực Thái Lang xuất đao thế nào, thật sự quá nhanh, mà lại còn chuẩn, chuẩn tới mức kinh khủng, bởi vì muốn bổ đôi một người không khó, nhưng muốn lưu lại một vết đao ngân mỏng tới mức gần như không nhìn thấy thế này thì cực kì khó, hơn nữa thân hình Phùng Bạch Liễn vẫn còn đang lao tới.
Phùng Bạch Liễn đứng sững lại như trời trồng, bên tai vẫn còn vang lên dư âm mình rút kiếm khỏi vỏ, y thấy ánh đao hiện lên trước mặt, cũng thấy một đường đao ngân trên chóp mũi, nhưng y không nhìn thấy Mộc Trực Thái Lang có bất cứ động tác gì.
Phùng Bạch Liễn xoay người nhảy khỏi kiếm đài, sắc mặt xám như tro tàn.
Dưới đài nhất thời lặng ngắt như tờ, không ai dám lên đài tiếp, bởi vì ai muốn lên đài thì đầu tiên phải suy nghĩ xem kiếm của mình có nhanh bằng đao của Mộc Trực Thái Lang không.
Mọi người không hẹn mà cùng đưa ánh mắt về phía Tống Tử Đô, luận về xuất kiếm, ở đây không có ai nhanh hơn y. Mọi người đều chờ y chủ động đứng ra, dù sao để cho một tên Đông Doanh võ sĩ ra oai ở đây thế này, thì mặt mũi võ lâm Trung Nguyên biết giấu đi đâu.
Tống Tử Đô lại có chút do dự, Mộc Trực Thái Lang xuất đao đích thực là nhanh, nhưng y tự thấy tốc độ xuất kiếm của mình tuyệt sẽ không chậm hơn, thậm chí y không nghi ngờ việc mình có thể đánh bại Mộc Trực Thái Lang. Nhưng y đã đánh một trận với Bàn Phi Phượng, tái chiến Đường Chuyết, chân khí tới cùng cũng có chút tổn hao, quan trọng là sau khi mình đánh bại Mộc Trực Thái Lang, nhất định sẽ mất rất nhiều chân khí, như vậy trận chiến cuối cùng với Sở Phong sẽ khó biết được thắng bại.
- Ha ha ha ha!
Chợt Sở Phong cười lên lanh lảnh rồi phi thân lên kiếm đài.
Mộc Trực Thái Lang vẫn tĩnh tọa, vẫn hơi cúi đầu, nhắm hai mắt, tay trái bỗng khoát lên vỏ đao, ngón cái đặt dưới chuôi đao hơi đẩy lên, "keng", lưỡi đao đã rời vỏ nửa tấc, một ánh đao quang xẹt qua hai mắt Sở Phong.
Sở Phong không hề động, thậm chí ngay cả lông mi cũng không nháy lấy một cái.
Mộc Trực Thái Lang hơi ngẩng đầu, mà Sở Phong thì chậm rãi bước đến gần y.
"Keng!"
Đao quang chợt xuất chợt thu. Đao đã vào vỏ, Mộc Trực Thái Lang vẫn ngồi, nhắm hai mắt, nhìn không thấy y có bất cứ động tác gì, nhưng tất cả mọi người lại thấy đao quang lóe lên trước mặt Sở Phong.
Đao ngân cũng không hiện ra trên mặt Sở Phong, Sở Phong còn mỉm cười ung dung, vẫn chậm rãi tiến gần về phía Mộc Trực Thái Lang, dường như căn bản chưa từng dừng lại.
Không có ai biết hắn làm thế nào để tránh một đao này.
"Keng!"
Đao quang lần thứ hai nhoáng lên, lần này lưỡi đao rời khỏi vỏ nửa tấc nữa, đủ để lưu lại trên mặt Sở Phong một vệt đao sâu nửa tấc.
Đao quang biến mất, thái đao đã vào vỏ, Sở Phong vẫn ung dung mỉm cười, vẫn chậm rãi bước tới gần Mộc Trực Thái Lang, đao ngân vẫn không hiện ra trên mặt hắn, có điều mọi người dưới đài đã mơ hồ thấy được động tác của Sở Phong.
Ngay tại chớp mắt đao quang của Mộc Trực Thái Lang nhoáng lên, Sở Phong hơi ngửa người về phía sau nửa tấc, chỉ là nửa tấc, đao phong cũng vừa vặn sượt qua trước mặt hắn. Sau khi đao phong vào vỏ, Sở Phong lại đứng thẳng người, tiếp tục đi về phía trước.
"Keng!"
Đao quang lại nhoáng lên, lần này toàn bộ thân trên của Mộc Trực Thái Lang nghiêng về bên phải, gần như dán xuống mặt đất, một đao này đủ để chém bất kỳ ai thành hai nửa. Sở Phong đang đi lại lơ đãng hơi ngửa người ra sau, đao phong vẫn sượt qua trước mặt hắn một ly.
"Cạch!"
Lưỡi đao vào vỏ, Sở Phong cũng dừng lại, đứng cách Mộc Trực Thái Lang một trượng.
Mộc Trực Thái Lang chậm rãi ngẩng đầu, sau đó mở mắt ra, đứng lên, xoay người nhìn lam sam thiếu niên trước mắt.
- Ngươi là đệ tử của cửu đại môn phái?
Sở Phong mỉm cười, không trả lời, chỉ nhẹ nhàng vươn tay phải, nói:
- Mời!
Tay phải Mộc Trực Thái Lang nắm lấy chuôi đao, chậm rãi rút ra Thái đao, y rút đao rất chậm, nhưng không hề dừng lại.
Đao đã rút ra, lưỡi đao dài ba xích, hơi cong, mũi đao trạm tinh quang, mép đao trạm hoa văn bán nguyệt sắp thành hàng, trên thân đao khắc sâu hai chữ 'Tam Điều'.
- Tam Nhật Nguyệt Tông Cận!
Dưới đài có người thất thanh kinh hô.
Nghe đồn Đông Doanh có năm thanh thần đao, hiệu Thiên hạ ngũ kiếm, 'Tam Nhật Nguyệt Tông Cận' là một trong số đó, do thần đúc đao Tam Điều Tông Cận ở Sơn Thành đúc ra, cho nên trên thân đao có khắc sâu hai chữ 'Tam Điều'.
'Tam Nhật Nguyệt Tông Cận' là thần khí trong thái đao, không có tu vi kiếm đạo thâm hậu thì tuyệt đối không thể khống chế được.
Mộc Trực Thái Lang nhìn lại Sở Phong, tay trái chậm rãi nắm lấy chuôi đao, thành thế hai tay nắm đao, sau đó từ từ giơ chếch lên bên phải, 'bá', đột nhiên chém một nhát sang trái, Sở Phong nhẹ nhàng tung người về sau. Mộc Trực Thái Lang bước theo lên trước một bước, đưa hai tay về phía trước, đâm mũi đao thẳng vào Sở Phong. Sở Phong hơi nghiêng người, Mộc Trực Thái Lang lập tức thu đao về rồi đâm ra lần nữa, ba động tác này tiến hành liền lạc lưu loát, chính là kiếm kỹ tuyệt sát nổi danh Đông Doanh - "Tam đoạn đột thứ".
Sở Phong xoay người quanh đao phong, cuối cùng cũng tránh được một đâm. Mộc Trực Thái Lang vung đao lên trên, bổ tới cằm Sở Phong. Sở Phong hơi ngửa ra sau, đao phong lại trảm xuống. Sở Phong nhẹ nhàng nghiêng người đi, đao phong chém ngang, Sở Phong xoay người, thu bụng lại, lưỡi đao sượt qua.
Đao pháp của võ sĩ Đông Doanh coi trọng nhất là nhất kích tất sát, chỉ có chặt, chém, đâm, mỗi lần xuất đao đều là một kích trí mạng.
"Hây! Hây! Hây! Hây!"
Mộc Trực Thái Lang liên tiếp chặt, chém, đâm, nhìn như chiếm chủ động hoàn toàn, nhưng mỗi lần đao quang cũng chỉ sượt qua, chứ vẫn chưa chạm được tới Sở Phong.
Mộc Trực Thái Lang bỗng cảm thấy mình dù có xuất đao nhanh đến đâu, mạnh thế nào, nhưng lại hoàn toàn vô dụng trên người Sở Phong. Sở Phong thật giống như lá cây trong gió, chỉ cần đao quang của y vừa xuất, lá liền bay lên, đao của y càng nhanh, lá cũng bay càng nhanh, lưỡi đao của y căn bản không cách nào chạm được, mà Sở Phong vẫn còn chưa xuất kiếm.
"Bá!"
Mộc Trực Thái Lang đột nhiên dừng thái đao, nhìn Sở Phong.
- Ngươi không xuất kiếm?
Sở Phong khẽ cười nói:
- Ta không xuất kiếm, bởi vì ta xuất kiếm chậm hơn ngươi.
Sở Phong nói xong đưa tay chậm rãi rút ra Cổ trường kiếm, hắn rút quả nhiên rất chậm, thậm chí còn chậm hơn vừa rồi Mộc Trực Thái Lang rút đao.
Mộc Trực Thái Lang sợ ra mặt, 'Cạch' một tiếng hồi đao vào vỏ. Y không cần đấu nữa, chỉ cần nhìn động tác rút kiếm của Sở Phong, y đã biết mình tuyệt không thắng được, bởi vì rút kiếm cực chậm, chính là xuất kiếm cực nhanh.
Mộc Trực Thái Lang hướng về Sở Phong khom người một cái, Sở Phong cũng chắp tay, cho thấy trận tỷ thí này đã kết thúc.
- Nghe nói Trung Nguyên có cửu đại môn phái, đứng đầu kiếm đạo Trung Nguyên, ta một mình vượt biển tới đây phó hội, muốn chứng kiến cái hồn của kiếm đạo, xin hỏi các hạ là người môn phái nào?
- Không môn không phái.
- Vậy vừa rồi các hạ sử dụng chính là...
- Thái Cực!
- Thái Cực?
- Thái Cực giả, vô cực nhi sinh. Động tĩnh chi cơ, âm dương chi mẫu, hội dương hợp âm, tĩnh cực nhi động, vận nhu thành cương, cương nhu tịnh tể, tâm nhập không cảnh, vô hình vô tượng, nội ngoại vi nhất, thiên địa quy vô. Chính là Thái Cực.
Mộc Trực Thái Lang hướng về Sở Phong khom người một cái:
- Võ học Trung Nguyên bác đại tinh thâm, thụ giáo!
Y xoay người toan đi thì Sở Phong đột nhiên nói:
- Tam Nhật Nguyệt Tông Cận có thể nói là thần khí, thần khí xuất phong thì cần phải có hồn. Các hạ đao phong tuy lộ, nhưng chưa xuất hết, có thể thấy các hạ chưa có được cái hồn. Hình ý hợp nhất, tiên đắc kỳ cảnh, hình thần hợp nhất, tái đắc kỳ hồn. Hy vọng hai câu này có thể trợ giúp cho các hạ!
Mộc Trực Thái Lang mặt biến sắc, xoay người lại khom người một cái với Sở Phong.
Chợt Sở Phong nhớ tới điều gì, hỏi:
- Các hạ có phải là Võ Tàng sát thủ của Thần Phong môn?
- Võ Tàng sát thủ? Nhị Đao Lưu? Ha ha ha ha! Hy vọng các hạ có thể tới Đông Doanh Nhất Đao Trai phẩm trà luận kiếm.
Mộc Trực Thái Lang xuống kiếm đài, bỗng dừng lại nói:
- Nếu các hạ có gặp Võ Tàng sát thủ thì cẩn thận vỏ đao của hắn. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com
Nói xong đi thẳng xuống núi.
Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn Sở Phong, chỉ một động tác rút kiếm đã khiến Mộc Trực Thái Lang sợ hãi mà hạ đài, rốt cuộc lam sam thiếu niên này còn giấu bao nhiêu điều khó tin nữa chứ.
Nếu như nói Sở Phong một nhục Tây Môn Phục, lại nhục Thanh Bình Quân là có chút thủ đoạn, thì hắn một đánh bại Hoàng Phủ, hai đánh bại Mộc Trực Thái Lang chính là bằng thực lực chân chính của hắn.
Đến lúc này đã không còn bất kỳ ai hoài nghi, Sở Phong đã là nhân vật số một số hai trong giới tuổi trẻ võ lâm.
Mộc Trực Thái Lang đã rời đi, Sở Phong cũng chưa xuống kiếm đài, xoay người mỉm cười với Tống Tử Đô:
- Tống huynh, mời!
Tống Tử Đô cũng mỉm cười đứng lên, phi thân lên kiếm đài, đứng đối diện với Sở Phong.
Hai người rốt cuộc cũng phải đánh một trận cuối cùng.
Tống Tử Đô, đệ tử xuất sắc nhất Võ Đang, sau lưng là Võ Đang, là võ lâm minh chủ, thậm chí là cửu đại môn phái, đại biểu cho thế lực truyền thống nhất trong giang hồ, cho tới nay không ai có thể lay chuyển.
Sở Phong, một tiểu tử giang hồ ngang trời xuất thế, không môn không phái, nhưng đại biểu cho thế lực tân sinh nổi dậy trong giang hồ, sự xuất hiện của hắn là một sự trùng kích cực mạnh vào truyền thống giang hồ.
Hắn có thể bình quân thu sắc(ngang hàng phải lứa) với Tống Tử Đô không? Danh hiệu kiếm chủ cuối cùng sẽ thuộc về ai?