Thiếu loan chủ Phùng Bạch Liễn của Phùng gia loan nói Sở Phong tự tư tự lợi, cướp đi hòa thân công chúa, tổn hại đại nghĩa quốc gia. Tất cả mọi người nhìn Sở Phong, chờ hắn trả lời vấn đề vướng mắc này.
Đột nhiên, một giọng nói thanh thúy, thậm chí vẫn còn tính trẻ con vang lên:
- Các ngươi không ai có tư cách nói với hắn quốc gia đại nghĩa, các ngươi không xứng, một người cũng không xứng!
Mở miệng chính là một tiểu cô nương mười lăm, sáu tuổi, một bộ Thúy lăng y màu đỏ tươi, chân đi Thanh hồng tú hài, đầu tết cao đôi Song hoàn linh xà kế, cặp mắt xinh đẹp, tuấn tú thanh lệ, chính là Tiểu Thư.
Nàng đứng lên, đi ra hai bước, chậm rãi nói:
- Thiết kỵ Mông Cổ tập kích Ngọc Môn quan, là ai đơn độc ngăn cản thiết kỵ Mông Cổ ngoài Ngọc Môn quan? Thiên tai Lương Châu, là ai liều mình hộ tống mấy trăm vạn chẩn ngân tới Lương Châu? Chân núi Thái Sơn, ôn dịch hoành hành, là ai dũng cảm quên mình giết hà quái? Tại Tiên Nhân độ, là ai vì cứu Nga Mi mà bị đánh rơi xuống Hán Thủy? Tại Trùng Phong cốc, là ai vì cứu Đường môn mà suýt chết dưới tay Ma Thần tông? Tây Môn công tử nói rất đúng, mười vạn kỵ binh Hung Nô cùng đại quân triều đình giằng co dưới chân núi Thiên Sơn, hiện giờ kỵ binh Hung Nô đã lui về vực ngoại, là ai đã khiến chúng rút quân? Kỵ binh Hung Nô không phải đám người các ngươi ngồi ở chỗ này tùy tiện nói vài câu quốc gia đại nghĩa thì rút quân đâu, là có người một đường liều mình hộ tống công chúa tiến vào Hung Nô, khiến bọn chúng lui về vực ngoại. Khi kỵ binh Hung Nô cùng đại quân triều đình giằng co, đám người các ngươi đang làm gì? đang ăn chơi đàng điếm hay là đang tầm hoa vấn liễu? Hiện tại lại còn ngồi vắt cẳng ở đây nói chuyện quốc gia đại nghĩa, không đau lưng sao? Tây Môn công tử, ngươi có bị đau lưng không nhỉ?
Oa! Một tiểu cô nương đi giang hồ kể chuyện mà lại dám trực diện thách thức Tây Môn thế gia đại công tử, thậm chí thách thức cả mọi người ở đây, thật sự khiến người kinh ngạc.
Tây Môn Phục mỉm cười, thản nhiên nói:
- Đa tạ cô nương quan tâm, thắt lưng của ta luôn rất tốt.
Phùng Bạch Liễn đảo mắt qua Tiểu Thư và nói:
- Vị cô nương này không phải là tiểu cô nương hay đi giang hồ kể chuyện đó sao? Không biết vừa rồi cô nương là kể chuyện hay là kể chuyện xưa nhỉ, thật êm tai!
Tiểu Thư nhìn y một cái:
- Nếu như ta không nhìn lầm, ngươi chính là thiếu loan chủ của Phùng gia loan chứ gì?
- Đúng vậy!
Tiểu Thư nói tiếp:
- Ta nghe nói hôm qua Phùng thiếu loan chủ trên đường đến Thanh Thành đã đùa giỡn một phụ nhân tại Tử Đồng, làm cho người ta nhảy sông tự sát, may mà trượng phu người ta tới kịp, lại bị hai tên đại hán bên cạnh thiếu loan chủ cắt đứt hai tay, không biết đó có phải là đang kể chuyện hay không đây?
- Ngươi nói bậy! - Phùng Bạch Liễn biến sắc.
Tiểu Thư nói:
- Con người ta thích nhất là kể chuyện, thiếu loan chủ có cần ta đem tất cả chân tướng mọi việc diễn dịch lại một lần trước mặt mọi người, coi như nghe kể truyện là được rồi?
Phùng Bạch Liễn sầm mặt không nói gì.
Trong lòng mọi người đều biết. Phùng gia loan tại Thương Châu cũng coi như có chút danh tiếng, tên thiếu loan chủ này ỷ vào danh tiếng của Phùng gia loan, thường ngày cũng hoành hành không cố kỵ, ngông cuồng tự cao tự đại.
Sở Phong cười ha ha, nói với Phùng Bạch Liễn:
- Hành vi của Phùng thiếu loan chủ thực sự là hiểu sâu quốc gia đại nghĩa, bội phục! Bội phục!
Lại đảo mắt nói với hai tên đại hán bên cạnh y:
- Đao hoặc kỳ chủ, tắc thành hung khí; nhân hoặc kỳ chủ, tắc thành hung đồ! Các ngươi tới cùng vẫn không thể tự giữ lấy mình, còn tiếp tay cho giặc!
Phùng gia nhị hung thần cúi đầu, có chút xấu hổ. Phùng Bạch Liễn thì hừ lạnh một tiếng, oán hận không ngớt.
Sở Phong hỏi Tiểu Thư:
- Tiểu Thư, sao không thấy gia gia của cô?
Tiểu Thư làm mặt quỷ với hắn:
- Gia gia ta nói ở đây đều là tiểu tử trẻ tuổi, ổng ngại lên núi!
Nói xong trở về chỗ ngồi.
Bàn Phi Phượng vạch mũi thương ra sau một cái, nhìn thẳng Tống Tử Đô nói:
- Tống Tử Đô, tóm lại ngươi có chịu nhẫn lội với Sở đại ca hay không?
Xem ra đã không thể thương lượng rồi, hơn nữa mũi thương của Bàn Phi Phượng đã nhấp nhoáng tia lửa, một lời không hợp thì sẽ vung tay, nếu như nàng và Tống Tử Đô khai chiến, đại hội thi kiếm này đúng thật đừng nghĩ tới cử hành.
Tống Tử Đô không hề biến sắc, không ai biết y đang suy nghĩ gì. Nguồn: http://thegioitruyen.com
Sở Phong mỉm cười, bỗng mở miệng nói:
- Sở Phong ta cũng không phải người không độ lượng, nếu Tống huynh nhận định là vì võ lâm trừ hại, vậy cũng không cần nhận lỗi làm gì. Chỉ là ngày sau Tống huynh muốn giết Sở Phong ta, hy vọng Tống huynh có thể thẳng thắn tới quyết trận sinh tử, Sở Phong ta tuyệt sẽ không lùi bước!
Tống Tử Đô nghĩ mà nóng mặt, nếu thẳng thắn so sánh với Sở Phong, thực sự mình không quá quang vinh.
Thanh Bình Quân chợt lạnh lùng nói:
- Đối phó với bại hoại võ lâm, căn bản không cần bận tâm đạo nghĩa giang hồ.
Sở Phong lạnh lùng nói:
- Đúng thể! Có một số người căn bản là không có đạo nghĩa giang hồ, tự nhiên cũng không thể mang ra tí đạo nghĩa giang hồ nào rồi.
Thanh Bình Quân sầm mặt:
- Sở Phong, ý ngươi là gì?
- Không rõ thì về hỏi lệnh tôn đi, đừng ở chỗ này mà mất mặt!
Sở Phong nói rất không khách khí, thậm chí không hay ho gì. Từ sau khi hắn biết Thanh Bình Quân từng giở trò với Thiên Ma Nữ, hắn liền lập tâm phải cho tên đại công tử phái Thanh Thành này biết tay.
Thanh Bình Quân xanh cả mặt, phải biết rằng ở đây là núi Thanh Thành, là địa bàn của mình.
Sở Phong cũng chả buồn nhìn y lấy một cái, kéo công chúa đang muốn bỏ đi thì Thanh Bình Quân hừ lạnh một tiếng nói:
- Sở Phong! Chúng ta đang cử hành đại hội thi kiếm, đây là việc của giang hồ chúng ta, ngươi mang một vị công chúa triều đình đến đây là có ý gì?
Sở Phong giương mày lên:
- Ta thích mang ai tới thì mang, ngươi đéo thích thì cút xuống núi đi!
Thanh Bình Quân đã nhịn không được, đột nhiên lật bàn tay lại, bắn ra một đạo thanh phong. Sở Phong cười lạnh một tiếng, hữu chưởng vung lên, cũng chém ra một đạo chưởng phong, "cheng" hai đạo chưởng phong va chạm tại không trung, tia lửa văng khắp nơi.
Mọi người thầm kinh hãi, Thanh Phong Chưởng Kiếm thiên hạ nghe tiếng, chính là Thanh Thành nhất tuyệt, Thanh Bình Quân là đệ tử xuất sắc nhất Thanh Thành, chưởng kiếm rất có danh tiếng, không ngờ y đột nhiên xuất thủ mà lại không chiếm được chút tiện nghi nào.
Sở Phong cười lạnh một tiếng:
- Ta đã nói là có một số người không rặn ra được chút đạo nghĩa giang hồ nào mà, chỉ biết mấy hành vi ti tiện khi dễ ám toán này thôi!
Thanh Bình Quân bỗng nhiên đứng lên, lớn tiếng quát:
- Được! Phái Thanh Thành ta hôm nay sẽ vì võ lâm trừ hại!"
Y vừa đứng dậy, đệ tử Thanh Thành ngồi ở xung quanh cũng đồng thời đứng lên, tất cả tay cầm chuôi kiếm, nhìn thẳng Sở Phong, khí thế rất là kinh người.
Hầu như cùng thời gian, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi, Mai đại tiểu thư cũng đồng thời đứng lên, Vô Giới chắp tay, khẽ niệm "A di đà phật!"
Bốn phía lặng ngắt như tờ, xem ra đại hội thi kiếm lần này đã định trước là không bình thường, chưa bắt đầu đã tràn ngập sát khí.
- Thống ẩm cuồng ca không độ nhật, phi dương bạt hỗ vi thùy hùng! Rượu ngon! Thơ hay!(1)
Trong yên lặng, chợt có người đọc một câu thơ. Chỉ thấy hắn bận một bộ lăng y màu chàm, đầu buộc phương cân màu tím, phong độ phiên phiên, diện mạo anh tuấn, chỉ là hai mắt thiếu chút thần thái, suy sụp nhiều hơn, còn có chút túy ý, chính là Nam Cung thế gia đại công tử nghe đồn khốn khổ vì tình -- Nam Cung Khuyết. Tay trái hắn cầm một bầu rượu, đang rót từng ngụm vào miệng.
Câu thơ vừa rồi không biết hắn đang nói bản thân mình, hay là đang nói Thanh Bình Quân.
Sắc mặt Thanh Bình Quân âm trầm bất định, Sở Phong mắt lạnh nhìn y, thản nhiên nói:
- Thanh Bình Quân, ngươi còn chưa có tư cách trừ hại cho võ lâm!
Lần này quả thật đã thành thế nước lửa, cho dù song phương không ra ray, chỉ sợ cũng nhất định phải có một bên rời khỏi đây thì mới có thể xong việc.
Thanh Bình Quân là đại công tử phái Thanh Thành, đại hội thi kiếm cử hành tại núi Thanh Thành, y đương nhiên sẽ không rời khỏi. Sở Phong rời khỏi không? Sở Phong vừa đi, không hề nghi ngờ, Bàn Phi Phượng, Mộ Dung, Ngụy Đích, Diệu Ngọc, Đường Chuyết, Hoa Dương Phi thậm chí Mai đại tiểu thư, Vô Giới, Nam Cung Khuyết cũng sẽ đi. Những người này mà đi, cho dù đại hội thi kiếm có thể tiếp tục cử hành thì cũng đã không còn ý nghĩa.
Có người bắt đầu lén nhìn sang Tống Tử Đô. Y là người khởi xướng cùng người chủ trì đại hội thi kiếm lần này, bây giờ thi kiếm chưa bắt đầu thì đã gặp phải một vấn đề nan giản đến vậy, y sẽ ứng phó thế nào?
(1)Bài thơ Tặng Lý Bạch(Đỗ Phủ)
Thu lai tương cố thượng phiêu bồng
Vị tựu đan sa, quí Cát Hồng
Thống ẩm cuồng ca không độ nhật
Phi dương bạt hộ vị thuỳ hùng?
Bản dịch của Trần Trọng Kim.
Thu về ngắm đám cỏ bông,
Đan sa chưa luyện thẹn cùng Cát ông.
Qua ngày uống rượu hát ngông,
Nghênh ngang dữ tợn, tranh hùng với ai.