Sở Phong và công chúa theo Trương Hồi đi vào đại trướng của trung quân, Trương Hồi vẫn mặt đầy nghi hoặc. Sở Phong thấy bốn bề vắng lặng, bèn nói:
- Trương tướng quân, vị này kỳ thực là thập cửu công chúa!
Trương Hồi vừa nghe, cuống quít đứng lên, quỳ một gối nói:
- Thì ra là công chúa giá lâm, thứ tội! Thứ tội!
Công chúa vội vã khoát tay:
- Tướng quân không cần đa lễ, xin đứng lên!
Trương Hồi đứng lên, và nói với Sở Phong:
- Nếu nói như vậy, Sở thiếu hiệp chính là tống giá tướng quân đã bắt đi công chúa hòa thân?
Sở Phong cười, cũng không giấu diếm, liền nói lại việc tống giá hòa thân cho Trương Hồi nghe. Trương Hồi than thở:
- Ngày đó Sở thiếu hiệp đơn độc ngăn trở thiết kỵ Mông Cổ ở ngoài Ngọc Môn quan, lại không sợ hung nguy tống giá hòa thân, hiện tại lại không ngại thiên lý bôn ba, thật khiến người kính nể!
Sở Phong cười, Trương Hồi lại nói:
- Nói đến việc Ngọc Môn quan, ta còn chưa có cảm ơn vị hắc y cô nương đã báo tin, không biết Sở thiếu hiệp đã tìm được cô ấy chưa?
Sở Phong buồn bã:
- Tìm được rồi, nhưng lại bỏ đi nữa!
Trương Hồi cũng không tiện hỏi thêm.
Sở Phong lấy ra bức thư của Hoa Anh:
- Đây là thư của Hoa nguyên soái.
Trương Hồi tiếp nhận, mở ra nhìn rồi nói:
- Thì ra Sở thiếu hiệp là mượn lương cho Hoa nguyên soái.
Sở Phong nói:
- Quân của Hoa nguyên soái hiện tại đang thiếu lương, triều đình đã khó mà cung ứng, chỉ có nhờ tại hạ mượn lương của Trương tướng quân, hy vọng tướng quân niệm tình đều là tướng một triều, tạm thời cho mượn một ít để giải mối nguy cấp!
Trương Hồi nói:
- Hung Nô đã lui, Hoa nguyên soái vẫn tự lĩnh đại quân cố thủ Tây Vực lạnh giá, thật làm cho mạt tướng kính phục. Quân ta mặc dù lương bổng không nhiều lắm, nhưng vẫn còn có dư, ta lập tức sai người áp tải tới cho Hoa nguyên soái!
Sở Phong thấy Trương Hồi sảng khoái như vậy, vừa kinh hỉ lại vừa bất ngờ:
- Hoa nguyên soái từng nói cho tại hạ là đã từng mấy lần viết thơ tạ ơn việc Trương tướng quân đã gấp rút tiếp viện cho Ngọc Môn quan, nhưng vẫn chưa nhận được hồi âm của tướng quân, cho rằng tướng quân...
Trương Hồi nói:
- Đã cho ta và Nghiêm thái sư là một Đảng?
Sở Phong chỉ cười, không nói gì.
Trương Hồi nói:
- Ta là do Nghiêm thái sư một tay đề bạt lên, cũng khó trách Hoa nguyên soái sẽ có ý nghĩ này. Mặc dù ta có công bình định loạn Thanh Hải, nhưng cũng không thể liền được thăng chức làm đại tướng một quân. Hành động này của Nghiêm thái sư sao ta lại không biết, chẳng qua chẳng qua là mượn ta để kiềm chế Hoa nguyên soái. Hoa nguyên soái có lẽ còn chưa biết, lần này Nghiêm thái sư bảo ta đóng quân ở nơi này, không chỉ đơn giản là kiềm chế Hoa nguyên soái. Hắn mật lệnh ta, nếu như đại quân của Hoa nguyên soái có nguy, thì không được tiếp ứng, chờ đại quân của Hoa nguyên soái và đại quân của Hung Nô liều mạng lưỡng bại câu thương, sau đó mới tiến quân, các lộ quân mã, do ta tiết chế sẽ đánh đuổi Hung Nô chạy về vực ngoại, như vậy binh quyền của triều đình sẽ hoàn toàn rơi vào tay Nghiêm thái sư!
Sở Phong thầm kinh hãi, không ngờ Nghiêm Hao lại còn bố trí một tầng tâm tư này, thảo nào ngay từ đầu ông ta không muốn hòa thân, như vậy xem ra, sau đó cho dù ông ta đồng ý hòa thân, cũng nhất định sẽ tìm mọi cách phá hư hòa thân, nói không chừng vài sát thủ gặp phải trên đường là do ông ta âm thầm mời tới.
Sở Phong hỏi:
- Vậy tâm tư của Trương tướng quân là thế nào?
Trương Hồi nói:
- Mặc dù ta từng bình định loạn Thanh Hải, nhưng tới cùng chưa trải qua đại chiến, khó mà gánh trọng trách. Hoa nguyên soái thân kinh bách chiến, nếu như ngay cả Hoa nguyên soái cũng ngăn cản không được kỵ binh Hung Nô, ta làm gì có năng lực để tiết chế các lộ quân mã? Huống hồ quân của Hoa nguyên soái bị phá, kỵ binh Hung Nô tất thế như chẻ tre, vậy làm sao có thể ngăn cản được, cũng đừng nói đánh đuổi chạy về vực ngoại! Cho nên ta hạ quyết tâm, một mặt đáp ứng Nghiêm thái sư, một mặt yên lặng xem biến, một khi đại quân của Hoa nguyên soái có việc gấp, ta sẽ toàn lực tiếp ứng, trợ giúp Hoa nguyên soái đẩy lui quân địch!
Sở Phong nói:
- Tướng quân không sợ Nghiêm Hao vấn tội ư?
Trương Hồi nói:
- Thân là chủ tướng một quân, trước mắt phải lấy việc bảo vệ quốc gia làm trọng, cho dù ta bị Nghiêm thái sư hỏi tội chém đầu, cũng không chối từ!
Sở Phong không khỏi lộ vẻ kính phục.
Trương Hồi lại nói:
- Hoa nguyên soái mấy lần viết thơ cho ta, ta không đáp lại là sợ khiến Nghiêm thái sư ngờ vực vô căn cứ, sẽ triệt quân quyền của ta. Ta có làm chức tướng quân này hay không cũng không có gì đáng kể, nhưng tại thời khắc mấu chốt thế này, nếu như quân Tịnh Hải rơi vào tay người khác, vậy đại quân của Hoa nguyên soái sẽ nguy mất.
Sở Phong cuối cùng cũng hiểu một phen dụng tâm lương khổ của Trương Hồi, cũng biết sự lo lắng của Trương Hồi cũng không dư thừa, thật giống như ngày đó thiết kỵ Mông Cổ đột nhiên tập kích Ngọc Môn, nếu như người tiếp báo không phải là Trương Hồi, thay đổi là tướng lĩnh khác, còn có thể gấp rút tiếp viện Ngọc Môn quan hay không? Xem ra việc của triều đình này quả thật rối rắm phức tạp, khó có thể phỏng đoán.
Hắn nói:
- Một phen khổ tâm của tướng quân, Hoa nguyên soái nhất định sẽ hiểu. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
Trương Hồi nói:
- Điều này có gì quan trọng. Ta chỉ muốn tận trung vì nước, đền đáp triều đình!
Sở Phong thầm nghĩ: "Hoa Anh và Trương Hồi có thể nói đều là soái tài lương tướng trung can vì nước, đáng tiếc là sinh không gặp thời!"
Lúc này, chợt có hai tên tên binh sĩ áp giải một người đi vào:
- Khởi bẩm tướng quân, chúng tôi phát hiện người này lén lút ở bên ngoài doanh, chắc có mưu đồ, cho nên áp giải tới mời tướng quân định đoạt!
Người nọ sợ quá quỳ phịch xuống đất, dập đầu nói:
- Tướng quân tha mạng! Tiểu nhân chỉ là đi săn thú ở phụ cận, không cẩn thận mới đến gần quân doanh, thực sự không hề có ý gì!
Sở Phong thấy người nọ quần áo cũ nát, bên hông dắt một thanh đoản đao, trên lưng treo một cây cung tên, chỉ dùng trúc để tước thành, rất đơn sơ.
Trương Hồi hỏi:
- Ngươi biết rõ nơi này là doanh trại đại quân, vì sao còn tới gần săn thú?
Người kia nói:
- Xin nghe tiểu nhân nói. Tiểu nhân là dân làng Ninh Hạ, cùng dân làng góp tiền mua được một số da lông cừu, chuẩn bị mang tới vùng Tây Hải để bán kiếm tiền lời, ai ngờ mới vừa tới Tây Hải đã gặp phải một đám hải tặc lên bờ cướp bóc, cướp đi hàng hóa của tiểu nhân, cả tính mệnh cũng suýt nữa khó giữ được, một đường chạy trối chết đến tận đây. Chính là 'Nhân ly hương tiện', tiểu nhân bị đoạt hàng hóa, lộ phí lại hết, lạ đất lạ người, ăn xin cũng không có chỗ, chỉ có thể lên núi săn bắt để sống tạm bợ. Vừa rồi ở trong rừng cây tiểu nhân bắn trúng một con nai, một đường đuổi tới ngoài doanh trại, thấy con nai chui vào quân doanh, tiểu nhân không dám xông vào, lại không muốn đi khỏi, ngay khi chần chừ thì bị hai vị binh đại ca bắt được, xin tướng quân khai ân!
Nói rồi nước mắt đã trực chờ chảy xuống.
Sắc mặt Trương Hồi cũng hòa hoãn:
- Đứng lên đi! Sau đó đừng tới gần doanh trại nữa!
Người kia đứng lên, lúc này mới dám ngẩng đầu, người chạc ba mươi tuổi, sắc mặt có vẻ đói khát.
Trương Hồi nhìn người kia, lại quan sát y phục của, rồi chợt quát lên:
- Ngươi là người Hồi?
Người kia sợ quá lại quỳ phịch xuống đất:
- Tiểu nhân là người tộc Hồi...
Còn chưa nói xong, Trương Hồi đã quát lên:
- Người đâu, Kéo ra ngoài, trảm!
Hai tên binh sĩ lập tức kéo người kia ra ngoài, người kia đã sợ đến mức không biết được phản ứng. Sở Phong hoảng hốt, vội quát lại:
- Chờ một chút!
Rồi nói với Trương Hồi:
- Vì sao Trương tướng quân phải làm vậy?
Trương Hồi giọng lạnh lùng nói:
- Quân tiền có lệnh, người tự ý tới gần quân doanh, giết chết bất luận tội!
Sở Phong vừa nhìn thần sắc của Trương Hồi, biết nhất định không chỉ bởi vì nguyên nhân này, bèn nói:
- Tướng quân, tuy có quân lệnh, nhưng tình hữu khả nguyên. Việc của con nai kia ta tận mắt nhìn thấy, cũng không có giả dối, hi vọng tướng quân khai ân!
Công chúa cũng nói:
- Trương tướng quân, tao ngộ của người này đã thương cảm đến thế, hi vọng tướng quân đồng tình!
Trương Hồi thấy Sở Phong và công chúa đồng thời cầu tình, chỉ đành phất ống tay áo nói:
- Cút đi!
Người kia còn đứng đực tại chỗ. Sở Phong vội kéo gã nói:
- Còn không mau cảm tạ ân không giết của tướng quân?
Lúc này người kia mới cuống quít dập đầu tạ ân Trương Hồi. Trương Hồi xoay người không nhận, người kia lại bái tạ Sở Phong và công chúa, rồi mới hoảng hốt đi ra ngoài, mồ hôi đã đầm đìa, chợt thấy y sam hơi nặng, khi sờ mới biết là một túi bạc. Thì ra vừa rồi khi Sở Phong kéo gã, đã lặng lẽ nhét một túi bạc vào trong túi áo của gã. Gã vừa mừng vừa sợ, không ngờ nhân họa đắc phúc, lại có lộ phí để mà hồi hương.
Sắc mặt Trương Hồi đã hơi hòa hoãn, Sở Phong hỏi:
- Hình như tướng quân rất căm hận người Hồ?
Trương Hồi không lên tiếng, Sở Phong cũng không tiện hỏi thêm.
Sắc trời đã tối, Sở Phong và công chúa bèn ngủ lại tại quân doanh một đêm.