Sở Phong một tay kéo công chúa, một tay vung vẩy trường kiếm cổ chém giết, kiếm phong quét tới, binh sĩ Hung Nô từng hàng từng hàng ngã xuống, như gió thổi cỏ rạp.
Thân hình hắn đột nhiên chớp lên, ôm theo công chúa hóa thành một đạo lưu quang vòng qua mấy tầng binh sĩ, thoáng chốc đã lướt tới trước người Tả Hiền Vương, trường kiếm điểm thẳng tới ngực Tả Hiền Vương, hắn vẫn muốn chế trụ Tả Hiền Vương để lấy đó làm lui. Đọc Truyện Online Tại http://thegioitruyen.com
Tuy nhiên tám tên hộ vệ còn lại bên cạnh Tả Hiền Vương tới cùng cũng không phải hạng kém cỏi gì, mười sáu vòng đồng đồng thời bay ra chụp tới trường kiếm cổ, "keng keng keng keng..." tiếng giòn vang liên tiếp, mười sáu vòng đồng toàn bộ bị mũi kiếm đánh văng ra, đáng tiếc kiếm thế cũng đã nỏ mạnh hết đà, cuối cùng vẫn còn thiếu một chút và không thể đâm trúng Tả Hiền Vương, tám tên hộ vệ đã che chở Tả Hiền Vương lui liền mấy trượng, binh sĩ Hung Nô bốn phía lập tức như thủy triều vây lấy, một vòng lại một vòng!
Mặc dù còn ôm công chúa, thân hãm trong 10 vạn đại quân Hung Nô, nhưng Sở Phong một thanh trường kiếm vẫn chém giết như vào chỗ không người, hai mắt thậm chí đã nhấp nhoáng tử hồng ma quang, trên mặt đất thi thể Hung Nô cứ ngã xuống một cỗ lại một cỗ, mặc dù hắn không thể xông ra ngoài được, nhưng binh sĩ Hung Nô nhất thời cũng đừng hòng tới gần được hắn!
- Chuẩn bị bắn cung!
Tả Hiền Vương quát lạnh, tầng binh sĩ bên ngoài lập tức giương cung cài tên, nhắm vào Sở Phong và công chúa!
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên "oanh -- oanh -- oanh --" liên thanh vang lên tiếng nổ, tựa như sấm sét đánh vào mặt đất, tiếp theo là một rừng lửa hừng hực, trong ánh lửa, Bàn Phi Phượng đầu đội Tử kim bàn phượng quan, mặc Kim phượng phục năm màu, chân đạp Mộc hỏa triển phượng ngoa, tay cầm Kim anh bàn phượng thương, cưỡi một con Hỏa Vân chiến mã, thần uy lẫm lẫm, tựa như một đoàn liệt hỏa bay tới, thương phong quét tới đâu, tất cả đều tan tác tới đó, chớp mắt đã xông đến trước mặt Sở Phong và công chúa, thân hình đột nhiên bay khỏi Hỏa Vân mã và lao tới Tả Hiền Vương!
Tám tên hộ vệ bên người Tả Hiền Vương đồng thời bay lên, hét lớn một tiếng, vòng đồng trong tay xoáy mạnh về hướng Bàn Phi Phượng, bên mép vòng đồng đều phiếm phong mang sắc bén!
Sở Phong nhếch lên mũi kiếm khều lấy cung tiễn trên tay một tên kỵ binh Hung Nô, tiếp theo kéo cung cài tên, "vèo vèo vèo vèo..." bắn liền chín tên, bắn rơi toàn bộ vòng đồng đang đánh úp về phía Bàn Phi Phượng.
Bàn Phi Phượng dưới sự yểm trợ của Cửu tiễn liên châu, phi thân hạ xuống trước mặt Tả Hiền Vương, duỗi kim thương, mũi thương băng hàn đã đặt ở trên ngực Tả Hiền Vương. Hộ tâm kính của Tả Hiền Vương vừa rồi đã bị Sở Phong đánh bay, ngực tức thì cảm thấy hàn khí nhè nhẹ thấm vào, cả người run lên!
Những người khác lập tức không dám động đậy, toàn bộ ánh mắt đều rơi vào mũi thương trên ngực Tả Hiền Vương!
- Lập tức thả công chúa! - Bàn Phi Phượng nói giọng lạnh như băng.
- Phi Tướng Quân? - Trên mặt Tả Hiền Vương khẽ co quắp.
- Tả Hiền Vương, ta không có nhiều kiên nhẫn!
- Người Hung Nô chúng tôi cũng không chịu uy hiếp!
- Vậy đồng quy vu tận!
Tay phải Bàn Phi Phượng nắm chặt kim thương, tay trái hiện ra một hạt châu đỏ rực to như ngón cái, chính là Mộc Hỏa Kinh Lôi châu!
Trên mặt Tả Hiền Vương lại khẽ co quắp:
- Ngươi dám giết ta, 10 vạn thiết kỵ Hung Nô sẽ lập tức đạp lên Thiên Sơn!
Bàn Phi Phượng hừ lạnh một tiếng:
- Ngươi dám đạp lên Thiên Sơn nửa bước, ta lập tức kéo hết nhân mã Phi Phượng tộc giết xuống Thiên Sơn, san bằng đất Hồ, giết người Hung Nô các ngươi không còn một manh giáp!
Hai người đều nhìn thẳng đối phương, đối chọi gay gắt, khắp doanh trại Hung Nô nhất thời lặng ngắt như tờ, chỉ có quân kỳ ở chính giữa trong cơn gió bấc đang bay lên phần phật.
Một hồi lâu, Tả Hiền Vương nói:
- Phi Tướng Quân, ta kính ngưỡng Thiên Sơn Phi Phượng tộc các ngươi, đại quân cho tới bây giờ chưa từng xâm chiếm qua một cây cỏ của Thiên Sơn, ngược lại, Đông Thổ đã ba lần bốn lượt xâm phạm Thiên Sơn các ngươi, vì sao Phi Tướng Quân còn muốn giúp đỡ Đông Thổ?
- Không cần lời vô ích! Thả hay không thả!
Bàn Phi Phượng khẽ đẩy tới kim thương, phong mang của mũi thương đã chọc thủng áo khoác da hổ của Tả Hiền Vương, sát khí lạnh lẽo hầu như khiến Tả Hiền Vương hít thở không thông.
Thiên Sơn Phi Tướng Quân tính cách cương liệt, nói một không hai, đất Hồ vực ngoại mọi người đều biết, Tả Hiền Vương đương nhiên sẽ không thể không biết, nhưng nếu như thả Sở Phong và công chúa như vậy, y đường đường Tả Hiền Vương cũng thực sự khó giữ nỗi mặt mũi.
Sở Phong đột nhiên nói:
- Tả Hiền Vương, hiện giờ Thiền Vu đã chết, đại vương lập tức sẽ kế nhiệm ngôi vị Thiền Vu, hà tất quan tâm một vị công chúa hòa thân? Sở Phong ta chẳng qua là một giang hồ mãng phu, thực sự chẳng đáng để nhắc tới, nếu như Tả Hiền Vương đồng ý bỏ qua chúng tôi, ngày sau Sở Phong sẽ không dám quên!
Tả Hiền Vương nhìn Sở Phong, chợt cười ha ha và nói:
- Dám độc thân xông vào trong 10 vạn quân ta cướp người, thật có can đảm! Hung Nô chúng tôi kính trọng nhất là kẻ có can đảm hơn người, ta có thể thả ngươi đi, công chúa cũng có thể đi với các ngươi, nhưng ngươi phải lấy cho ta một vật!
- Vật gì?
- Tế thiên kim nhân!
- Tế thiên kim nhân?
Sở Phong rất khó hiểu, hắn chưa bao giờ nghe qua cái gì tế thiên kim nhân, tuy nhiên binh sĩ Hung Nô bốn phía thì lại náo loạn, có người thậm chí đã đan hai tay đặt trước ngực, mắt nhìn bầu trời tụng niệm, vẻ mặt thành kính.
Tả Hiền Vương nói:
- Tế thiên kim nhân từ xưa đến nay là thánh vật tế thiên của Hung Nô ta, nhưng tại thời Hán triều đã bị Hán vũ đế các ngươi cưỡng đoạt, lưu lạc Trung Nguyên mấy nghìn năm, hiện giờ đã đến lúc phải trở về Hung Nô ta!
Sở Phong nói:
- Ngươi khẳng định tế thiên kim nhân đang ở Trung Nguyên chúng tôi?
- Ta khẳng định!
- Được! Ta đáp ứng!
- Sảng khoái! Công chúa có thể theo các ngươi cùng đi, nhưng ta phải thi chú cho công chúa!
- Thi chú?
- Không sai! Ta cho ngươi kỳ hạn 15 ngày, nếu như đến lúc đó ngươi không giao ra tế thiên kim nhân, lời chú của công chúa còn chưa được giải, lập tức sẽ chết ngay!
- Được! Ta đáp ứng! Nhưng để cho ta thay công chúa tiếp nhận thi chú!
- Sở công tử... - Công chúa hoảng hốt nói.
- Không được! Nhất định phải để công chúa chịu thi chú!
Tả Hiền Vương nói với giọng rất cương quyết.
Công chúa đi ra hai bước và nói:
- Được! Vậy để ta chịu thi chú!
- Công chúa...
Công chúa quay đầu lại nhìn Sở Phong:
- Sở công tử, coi như là 15 ngày, vậy cũng coi như đủ rồi!
Tả Hiền Vương giương tay lên, từ phía sau đi vòng ra một bà đồng mặc hắc bào. Bà đồng này che mặt bằng khen đen, thái dương có một nốt ruồi, chân đi trần, bộ trường bào màu đen rất rộng, kéo dài tới mặt đất, mái tóc để xõa, hai mắt đen sẫm, không chỉ con ngươi màu đen mà cả con mắt đều là đen sẫm, hầu như phân không ra con ngươi, cả người tựa như được vây quanh trong bóng tối, vô cùng quỷ dị.
Bà vô thanh vô tức đi tới trước mặt công chúa, hai mắt đen sẫm nhìn công chúa chằm chằm, công chúa chỉ cảm thấy lạnh lòng, muốn dời đi ánh mắt nhưng con ngươi hình như không nghe mình sai sử cứ nhìn thẳng vào hai mắt của bà đồng, hình như có cái gì đang hấp dẫn.
Bà đồng chậm rãi giơ hai tay lên, mở rộng 10 ngón tay khẽ huơ lên trước mặt trước mắt, động tác vô cùng nhẹ nhàng, trong miệng không ngừng nhỏ giọng niệm cái gì, như ca như tụng, vô cùng cổ quái.
Sở Phong thì dán mắt nhìn vào động tác của bà đồng, cái động tác nhẹ nhàng đó, tiếng ca tụng thần bí đó không ngờ khiến hắn bất tri bất giác bị mê li, hắn quá hoảng hốt, vội vàng ổn định tâm thần, xem ra động tác và tiếng tụng niệm của bà đồng này có tác dụng mê hoặc rất mạnh.
Tuy nhiên công chúa hiển nhiên đã hoàn toàn bị thu hút, hai mắt cứ đăm đăm nhìn vào bà đồng, hình như đã rơi vào một mảnh mờ mịt.
Sở Phong đang muốn quát lên thì bà đồng đã đình chỉ động tác và trở về bên người Tả Hiền Vương, hướng về Tả Hiền Vương hơi gật đầu, từ đầu chí cuối, ngay cả tóc của công chúa cũng chưa từng chạm qua chút nào, công chúa cũng không thấy khác thường gì.
Tả Hiền Vương vung tay phải lên, đám binh sĩ đang vây kín xung quanh lập tức tách ra hai bên, nhường ra một lối đi.
Bàn Phi Phượng vẫn đặt mũi thương trên ngực Tả Hiền Vương, nàng quay đầu lại nhìn qua Sở Phong, Sở Phong hướng nàng gật đầu, Bàn Phi Phượng thu lại Bàn phượng thương rồi tung người trở về bên cạnh Sở Phong.
Tả Hiền Vương sờ lên ngực, cảm thấy một cảm giác buốt lạnh.
Y nói:
- Nhớ kỹ! Các ngươi chỉ có thời gian 15 ngày, đến lúc đó còn chưa mang tế thiên kim nhân đến, không chỉ công chúa bị chết, ta cũng sẽ chỉ huy quân giết tới Trung Nguyên!
Sở Phong không đáp lời, cùng công chúa, Bàn Phi Phượng từng bước một rời khỏi đây, binh sĩ Hung Nô ở hai bên quả nhiên không hề ngăn cản. Sở Phong chợt thấy con bạch mã Túc Sương lúc ban ngày đang buộc ở một bên, trong lòng mừng rỡ, hắn ôm lấy công chúa phi thân nhảy lên Túc Sương, một kiếm chặt đứt dây cương, Bàn Phi Phượng cũng phi thân nhảy lên Hỏa Vân mã, hai người kẹp lấy bụng ngựa. Hai con thần câu một đỏ một trắng, nhanh như điện chớp lao ra khỏi doanh trại quân Hung Nô, chớp mắt hình bóng đã biến mất!