Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 355: Yêu cầu khó khăn




Sở Phong mới theo quản gia đi tới thư phòng của thừa tướng, Hoa thừa tướng đang chờ ở đó, liền nói:
- Sở thiếu hiệp tới rồi hả, mời ngồi!

Sở Phong ngồi xuống, quản gia lui ra ngoài rồi tiện tay đóng lại cửa phòng.

Sở Phong hỏi:
- Thừa tướng gọi tại hạ tới đây không biết có gì phân phó?

Hoa thừa tướng nói:
- Lần này mời thiếu hiệp tới đây, thực sự có một chuyện muốn nhờ!

-A?
Đường đường thừa tướng Đông Thổ không ngờ có việc muốn nhờ mình, Sở Phong thực sự khó hiểu.

Hoa thừa tướng nói:
- Đêm nay kinh thành sẽ cử hành long trọng hội hoa đăng, nói cách khác, thập cửu công chúa ngày mai sẽ xuất phát gả cho Hung Nô vực ngoại.

Sở Phong không rõ thừa tướng vì sao lại nói với mình việc này, bèn hỏi:
- Xin hỏi thừa tướng, chuyến này công chúa chính là hòa thân hả?

- Chính là hòa thân!

Sở Phong nói:
- Nghe nói 40 vạn đại quân của triều đình còn đang giằng co với Hung Nô ở chân núi Thiên Sơn, vì sao đột nhiên hòa thân?

Hoa thừa tướng nói:
- Cậu không tán thành hòa thân?

Sở Phong nói:
- Việc của triều đình tại hạ không dám hỏi đến! Nhưng tại hạ cho rằng, hòa thân mặc dù có thể khiến cho Hung Nô tạm thời lui binh, nhưng cuối cùng cũng không phải kế lâu dài. Nếu 40 vạn đại quân tây chinh của triều đình đã đến Tây vực, còn có thêm 10 vạn đại quân Thanh Hải tiếp ứng, sao không nhân cơ hội nhất cử tiêu diệt Hung Nô, làm cho nó sợ không dám tái phạm biên cảnh nữa?

Hoa thừa tướng vuốt râu mép, nói:
-Ý nghĩ của Thiếu hiệp cũng là ý nghĩ của lão phu, nhưng triều đình đã không có sức để mà tiêu diệt Hung Nô, hòa thân lần này là lão phu chủ trương gắng sức thực hiện!

- Hả?

Hoa thừa tướng nói tiếp:
- Thiếu hiệp có điều không biết. Lần này Thiền Vu Hung Nô phái huynh đệ của hắn là Tả hiền vương tự mình dẫn 10 vạn kỵ binh xâm chiếm Tây vực, thế tới rào rạt, chúng ta tuy có 40 vạn đại quân tây chinh kháng cự nhưng hôm nay đã không còn lương thảo để mà cung ứng tiếp!

"A!" Sở Phong thất kinh, cái gọi là "Tam quân chưa động, lương thảo đi trước", lúc này đạo hành quân thiên cổ bất biến, hiện tại đại quân và ngoại địch giằng co nhau còn chưa tới nửa năm thì đã cạn lương thực, đây chính là Đông Thổ mênh mông rộng lớn đó sao!

Thừa tướng than thở:
- Thiên tai liên tục, triều đình ngu ngốc vô đạo, từ lâu quốc khố trống rỗng, căn bản không có sức để mà trợ giúp lương thảo cho đại quân, hơn nữa tại Mạc Bắc Mông Cổ thiết kỵ đã rục rịch, tây nam Mật Tạng Lạt Ma đột nhiên giam lỏng đại thần đang trú tại Tạng, Tương Tây người Miêu mơ hồ làm loạn, Ninh Hạ dân Hồi âm thầm tụ tập, các nơi bạo động liên tục, thật sự nếu không sớm kết thúc chiến sự tại Tây vực, sợ rằng Đông Thổ sẽ lập tức sụp đổ!

Sở Phong có chút kinh ngạc, không ngờ tình thế lại nghiêm trọng như vậy.

Thừa tướng lại nói:
- Hiện tại Hung Nô đột nhiên phái ra sứ giả đến đây đề xuất hòa thân, đó chính là cơ hội để Đông Thổ kéo dài, lão phu đã nhiều lần suy nghĩ mới lực chủ đáp ứng thỉnh cầu hòa thân của Hung Nô!

Sở Phong nói:
- Tha thứ tại hạ nói thẳng, ngay cả thừa tướng cũng nói hiện nay triều đình vô đạo, vậy vì sao thừa tướng còn lo lắng cho nó?

Hoa thừa tướng nói:
- Lão phu thân là đại thần triều đình, giữ chức thừa tướng, có thể nào trơ mắt nhìn Đông Thổ bại vong? Huống hồ một ngày Đông Thổ tan rã, thiên hạ bách tính khó tránh khỏi rơi vào chiến loạn, trôi giạt khắp nơi, lão phu đâu thể nhẫn tâm! Hoa gia ta mấy đời làm thần, cúc cung tận tụy, cho dù máu chảy đầu rơi cũng muôn lần chết không chối từ! Đáng tiếc thiên tử vô đạo, lão phu không còn sức để mà khuyên nhủ, thực sự đau lòng. Lão phu mặc dù ngày đêm nỗ lực chu toàn, Đông Thổ cũng khó tránh khỏi từ từ suy sụp, không làm gì được!

Sở Phong thấy Hoa thừa tướng vẻ mặt thương tiếc lại bao hàm cả phẫn uất, cũng bị cảm hoá, nói:
- Vậy thừa tướng muốn tại hạ làm thế nào?

- Hộ tống công chúa hòa thân!

- Hộ tống công chúa?
Sở Phong vô cùng kinh ngạc:
- Công chúa xuất giá đương nhiên sẽ có tùy quân bảo hộ, đâu còn cần tới tại hạ làm gì?

Thừa tướng nói:
- Sở thiếu hiệp có điều không biết. Thái sư Nghiêm Hao kết bè kết cánh, từ trước đến nay luôn đối nghịch với lão phu, lúc đầu phe đảng của Nghiêm Hao cực lực phản đối việc hòa thân lần này, sau đó lại đột nhiên cải biến chủ ý, cực lực tán thành, còn đề cử Thượng thư Vương Nguyên đảm nhiệm sứ giả tống giá!

- Vậy thì có gì không ổn? - Sở Phong hỏi.

Thừa tướng nói:
- Vương Nguyên là môn sinh của lão phu, gần đây luôn bị đám người Nghiêm Hao chèn ép, lần này lại đề cử nó làm khâm sai sứ giả, bảo hộ công chúa xuất giá, thực sự là có chỗ kỳ lạ!

- Thừa tướng cho rằng Vương Nguyên không đáng tin?

- Không phải! Vương Nguyên bản tính ngay thẳng, cương trực công chính, ở trong triều chỉ có nó và lão phu cùng đối kháng với phe đảng Nghiêm Hao, vài lần suýt nữa đã bị Nghiêm Hao vu hại, cũng may có lão phu gắng sức bảo vệ. Nhưng Vương Nguyên là Lễ bộ Thượng thư, một giới thư sinh, vốn không phải là sự lựa chọn thích hợp để hộ tống công chúa!

- Vậy tại sao thừa tướng không xin thiên tử chọn người khác?

Hoa thừa tướng thở dài:
- Nếu chọn người khác thì lão phu càng lo lắng hơn, ở trong triều tất cả đều là tâm phúc của Nghiêm Hao!

- Điều mà thừa tướng lo lắng là...

- Lão phu lo lắng, vạn nhất trên đường tống giá xảy ra biến cố, hòa thân thất bại, Vương Nguyên khó thoát hỏi tội chém đầu, đó vẫn chỉ là chuyện nhỏ, một khi hòa thân thất bại, đại quân Hung Nô không lùi, đại quân tây chinh lại không có lương thảo để cung dưỡng, nhất định sẽ chưa đánh đã tan, đến lúc đó kỵ binh Hung Nô có thể tiến quân thần tốc, chính gọi là 'kéo một sợi tóc động đến cả người', thiên hạ các nơi tất sẽ thừa cơ làm loạn, đến lúc đó chiến tranh và tai hoạ liên miên, bách tính đồ thán, Đông Thổ cũng theo đó mà sụp đổ!

Sở Phong quả thực không nói ra lời, không ngờ chỉ một màn hòa thân lại có quan hệ lợi hại như vậy. Hắn trầm mặc một hồi, nói:
- Thừa tướng cho rằng Nghiêm Hao sẽ âm thầm gia hại công chúa, phá hư hòa thân?

Hoa thừa tướng nói:
- Bất kể Nghiêm Hao có thật tình muốn hòa thân hay không, lão phu cũng không muốn đi tìm hiểu, lão phu chỉ hy vọng thập cửu công chúa có thể thuận lợi đến được chỗ đại quân Hung Nô tại Tây vực. Thập cửu công chúa thông minh lương thiện, không giống như các công chúa khác điêu ngoa buông thả, lão phu từ nhỏ nhìn nó lớn lên, thực sự cũng không muốn nó trên đường bị gặp chuyện không may!

Sở Phong lại trầm mặc, hắn xuống núi chẳng qua là muốn trường kiếm giang hồ, tiêu dao thiên hạ, việc triều đình thực sự không quá bằng lòng nhúng tay vào.

Hoa thừa tướng nói:
- Ngày đó Sở thiếu hiệp trượng nghĩa hộ tống chẩn ngân tới Lương Châu, lại còn độc thân ngăn trở thiết kỵ Mông Cổ ở bên ngoài Ngọc Môn quan, nếu không có thiếu hiệp thì đại quân tây chinh đã sớm tự sụp đổ. Lão phu biết thiếu hiệp võ công cao cường, vả lại còn mang một tấm lòng son cho nên mới mạo muội khẩn cầu thiếu hiệp hộ tống công chúa xuất giá. Đọc Truyện Kiếm Hiệp Hay Nhất: http://thegioitruyen.com

Sở Phong vẫn không nói gì, Hoa thừa tướng thấy Sở Phong trầm mặc, kích động nói:
- Sở thiếu hiệp, Thiền Vu đã có nói chỉ cần công chúa vừa đến chỗ đại quân của Tả hiền vương thì Tả hiền vương lập tức lui quân trở về vực ngoại, đạt thành hòa thân. Vì thiên hạ thương sinh, xin Sở thiếu hiệp đáp ứng lão phu!

Hoa thừa tướng nói xong đứng lên lại muốn hướng Sở Phong hành lễ, Sở Phong giật nẩy người vội vàng ngăn cản:
- Thừa tướng xin yên tâm, cho dù tại hạ đánh bạc tính mệnh của mình cũng nhất định hộ tống công chúa bình an tới Tây vực!

Thừa tướng quá đỗi vui mừng, nói:
- Được! Lão phu biết thiếu hiệp hiệp hiệp cốt đan tâm, lão phu cảm tạ Sở thiếu hiệp trước!

Sở Phong vội vàng nói:
- Thừa tướng không cần khách khí. Chỉ là trong mấy ngày tại hạ rời khỏi đây, xin thừa tướng hãy chiếu cố đến Y Tử cô nương!

Hoa thừa tướng vuốt râu mép cười nói:
- Sở thiếu hiệp yên tâm, lão phu và phu nhân đã coi nó trở thành con gái rồi!

- Vậy thì khi nào tại hạ sẽ xuất phát?

- Sáng sớm ngày mai sẽ xuất phát, lão phu sẽ an bài cậu làm tướng quân tống giá!

- Thế thì tại hạ về trước nói một tiếng với Y Tử cô nương!

- Được! Mời!

Sở Phong đi ra ngoài thư phòng nhưng không gặp Lan Đình, thế là một mình ở trong sân, trầm tư về việc hộ tống công chúa.

Hắn vẫn còn lo lắng cho Lan Đình Lan Đình muốn mang nàng cùng đi nhưng trong lòng biết chuyến này nhất định vạn phần hung hiểm, quyết không thể để cho nàng mạo hiểm được. Hắn đang tính trước nghĩ sau thì bên tai đột nhiên vang lên một tiếng gọi thanh nhã: "Sở công tử!" Lan Đình không không biết khi nào đã đứng ở phía trước, Sở Phong tức thì nở nụ cười, đáp:
-Y Tử cô nương!

- Công tử đang suy nghĩ cái gì mà nhập thần như vậy? - Lan Đình hỏi.

Sở Phong cười, nói:
- Đang nghĩ đến cô đấy!

- Công tử lại đùa rồi?

Kỳ thực lời nói của Sở Phong hoàn toàn là thật, hắn đang nghĩ làm sao mở miệng nói cho Lan Đình biết việc mình làm tướng quân tống giá, bèn hỏi:
- Hoa phu nhân tốt hơn chưa?

Lan Đình gật đầu:
- Phu nhân đã hoàn toàn khỏi rồi, vả lại tinh thần rất tốt, đêm nay còn muốn tham gia hội hoa đăng nữa!

-Y Tử cô nương thực sự là diệu thủ hồi xuân!

Hai người đang đi ở trên sân, Lan Đình tâm tư kỹ càng, cảm thấy Sở Phong cứ mãi muốn nói gì lại thôi, bèn hỏi:
- Có phải Sở công tử có gì đó muốn nói với ta phải không?

- Tôi...

Sở Phong đang muốn mở miệng đã thấy Hoa Tuấn bước nhanh đi tới, nói:
- Sở huynh, bên ngoài có một vị tự xưng là người của Mộ Dung thế gia muốn lập tức gặp Sở huynh!

Sở Phong ngẩn ra, vội vàng theo Hoa Tuấn đi ra ngoài phủ Thừa tướng, ngoài cửa quả nhiên có một đệ tử của Mộ Dung thế gia đang chờ ở đó, y vừa thấy Sở Phong thì vội vã khom mình hành lễ:
- Tại hạ Mộ Dung Vũ, vừa nhận được phi cáp báo tin của thiếu chủ muốn khẩn cấp đưa cho Sở công tử!

Nói rồi từ trong người lấy ra một phong thơ đưa cho Sở Phong, Sở Phong thầm sửng sốt vội vã tiếp nhận, mở ra vừa nhìn thì kinh ngạc!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv