Hai người hầu như lùng sục khắp mọi ngõ ngách của tế điện nhưng vẫn không tìm được một cái cửa ra nào khác, cũng không tìm thấy bất cứ một cơ quan gì. Hai người ngồi trở lại trên đất, Sở Phong vẻ mặt thất vọng, Lan Đình thì bình tĩnh hơn, tiện tay nhặt thanh Ngọc chủy thủ lên xem.
Ngọc chủy thủ này mặc dù đã cắt qua ngón tay của Tát Già Diệp, Lan Đình và Sở Phong nhưng không lưu lại một chút vết máu nào.
- Chuyện gì thế?
Sở Phong thấy Lan Đình nhìn Ngọc chủy thủ đăm đăm, bèn hỏi.
Lan Đình nói:
- Ngọc chủy thủ này sắc bén mà không dính máu, nếu như dùng để làm dao phẫu thuật thì thực sự là thượng phẩm!
Sở Phong cười nói:
- Thế thì Y Tử cô nương giữ nó lại đi?
Lan Đình lại lắc đầu:
- Đây là vật tế tự thiên thần của nước Thục cổ, ta không thể lấy đi!
- Ai, tôi nghĩ thiên thần của nước Thục cổ biết cô dùng để tế thế cứu nhân cũng sẽ không trách cô đâu!
Lan Đình vẫn lắc đầu nói:
- Tuy là nói như vậy nhưng dù sao Ngọc chủy thủ này vẫn thuộc về nơi đây, ta không thể bởi vì ham muốn của bản thân mà lấy nó đi!- Rồi nàng đặt Ngọc chủy thủ trở lại mặt đất.
Sở Phong không khỏi cười nói:
- Thì ra Y Tử cô nương cũng là người rất cố chấp!
Lan Đình nói:
- Chi bằng chúng ta tìm thêm một lần đi, có lẽ có vài nơi chúng ta còn chưa chú ý tới?
Vì vậy hai người lại tra xét cả đại điện thêm một lần nhưng vẫn không có thu hoạch gì, Sở Phong than thở:
- Chẳng lẽ chúng ta thật sự sẽ táng thân ở nơi này hay sao? Lúc xuống núi lão đạo sĩ bảo tôi phải tạo ra một phen sự nghiệp kinh thiên động địa mới có thể trở về gặp lão, nếu như để lão biết tôi chết ở chỗ này một cách uất ức như vậy, nhất định sẽ bị tức chết mất thôi!
Lan Đình cười nói:
- Ít nhất không chỉ một mình ngươi uất ức chết ở chỗ này...
Sở Phong vội vàng nói:
- Y Tử cô nương, tôi không phải nói cô! Ai, đều là tôi làm liên lụy đến cô, nếu như tôi không mang theo cô nhảy xuống cái hang động thì...
- Sở công tử, ta... là cam tâm tình nguyện!
Sở Phong ngẩn ra, lại quay sang than thở:
- Nếu như có sư phụ của tôi ở đây thì tốt rồi, bà ấy chỉ khẽ động một ngón út cũng có thể thổi bay cái cửa đá này!
- Lão đạo sĩ hả?
- Không phải!
- À, ta quên mất, công tử đã từng nói lão đạo sĩ không phải là sư phụ của công tử, thế sư phụ công tử là...
- Sư phụ của tôi chính là sư phụ của tôi thôi!
Lan Đình nhịn không được cười nói:
- Công tử nói lúc nào cũng khiến người ta không nhịn được cười!
Sở Phong cười ngây ngô, Lan Đình hỏi:
- Sư phụ ngươi có hình dáng thế nào?
Sở Phong gãi gãi đầu:
- Cái này không dễ nói lắm, mỗi lần bà ấy xuất hiện đều che mặt, nhìn không thấy hình dạng. Có điều sư phụ nhất định rất đẹp, bởi vì hai mắt của bà ấy rất đẹp, tôi chưa từng gặp qua một đôi mắt nào đẹp đến như vậy!
Lan Đình ngạc nhiên nói:
- Sư phụ ngươi... là... nữ à?
Sở Phong cũng ngạc nhiên nhìn Lan Đình:
- Đúng rồi! Sư phụ tôi đương nhiên là nữ, cô nghĩ bà ấy là nam sao?
Lan Đình nhịn không được lại hỏi:
- Thế lão đạo sĩ là...
- Lão đạo sĩ đương nhiên là nam, lẽ nào cô lại nghĩ ổng là nữ?
Lan Đình bị Sở Phong khiến cho lúng túng không biết làm sao, chỉ đành nói:
- Ngươi...thật là có chút... quái lạ!
Sở Phong lẩm bẩm:
- Sư phụ mình vẫn là nữ, lão đạo sĩ cũng vẫn là nam, có cái gì mà quái lạ đâu?
Lan Đình nói:
- Công tử, chi bằng chúng ta kiểm tra lại thêm một lần đi, có thể trời không tuyệt đường người?
- Được!
Vì vậy hai người lại tỉ mỉ xem xét đại điện thêm một lần.
- Này Y Tử cô nương, cô đến đây xem!
Sở Phong chợt gọi một câu, Lan Đình vội vã đi qua, Sở Phong dùng ngón tay chỉ vào một cái lỗ hổng nhỏ hình bẹp trên vách tường:
- Cô xem?
Lan Đình nghi hoặc nói:
- Trước đó chúng ta đã kiểm tra rất nhiều lần rồi mà, sao chưa từng phát hiện ra cái lỗ này?
- Tôi cũng cảm thấy khó hiểu, chẳng lẽ có lối đi nhỏ nào khác?
Sở Phong cúi người ghé sát vào lỗ hổng để quan sát, miệng lỗ hẹp và dài, trên dưới thì hơi lớn mà hai bên trái phải thì hẹp dài, trông giống như miệng của vỏ kiếm vậy.
- Cái lỗ này hình như rất sâu...
Sở Phong đang nói, Lan Đình ở bên cạnh đột nhiên hoảng hốt hét một tiếng. Sở Phong vội quay đầu lại, thì ra trên mặt cát đột nhiên lủi đâu ra một con rắn to như miệng chén nhỏ, "Vù" lủi qua cạnh chân Lan Đình rồi chui xuống đất mất dạng.
- Y Tử cô nương, cô không sao chứ?
Sở Phong vội hỏi. Bạn đang đọc truyện tại TruyệnFULL.vn - http://thegioitruyen.com
- Ta...
Chỗ đeo vớ trên chân trái của Lan Đình đã hiện ra một điểm màu hồng.
Sở Phong thất kinh, vội vàng đỡ Lan Đình ngồi xuống, đưa tay xé đi cái vớ trên chân trái nàng, chỗ mắt cá chân hiện ra hai dấu răng thật nhỏ.
Sở Phong không thèm nghĩ nhiều, cúi đầu áp môi vào chỗ hai dấu răng cố sức mút ra, nhưng bất kể hắn ra sức làm sao vẫn không thể hút ra một chút máu nào, máu tại miệng vết thương giống như lại bị ngưng tụ lại vậy!
Lan Đình nói:
- Vô dụng thôi, là Ngưng Huyết xà, một khi bị cắn trúng máu toàn thân sẽ chậm rãi đông lại...
Sở Phong quả nhiên thấy máu ở chân trái Lan Đình đang từ từ đông lên trên, máu theo chân phải cũng bắt đầu đông lên phía trên, mặc dù không nhanh nhưng tuyệt đối không chậm.
Sở Phong quá sợ hãi nói:
- Máu toàn thân bị đông lại, chẳng lẽ không phải là...không đâu, nhất định có biện pháp, cô là Y Tử...
Lan Đình lắc đầu:
- Không có thuốc nào cứu được! Cho dù có, trong thời gian ngắn thế này cũng điều phối không ra giải dược, huống hồ chúng ta còn bị nhốt ở nơi này!
- Không! Tôi sẽ mang cô ra ngoài tìm thuốc giải, cô sẽ không có việc gì!
Sở Phong ôm lấy Lan Đình, giống như bị lên cơn điên chạy bậy đâm loạn khắp đại điện.
Lan Đình hít thở càng lúc càng gấp, nàng miễn cưỡng nói:
- Sở công tử, hay là ngươi đỡ ta ngồi xuống đi?- Sở Phong vội vã đỡ nàng ngồi xuống, nửa thân dưới của Lan Đình đã cứng ngắc, máu trong cơ thể còn đang không ngừng ngưng tụ lên phía trên.
- Y Tử cô nương, cô không có việc gì đâu, tôi sẽ không để cho cô có việc gì?
Hai mắt Sở Phong hầu như đã chảy ra nước mắt, Lan Đình nói:
- Sở công tử, ngươi không cần phải đau lòng, đây là điều đã định trước!
- Đã định trước? Là sao?
- Một kiếp sinh một kiếp diệt, Kim châm độ kiếp chính là phương pháp nghịch mệnh, ta độ một kiếp cho công tử, đương nhiên ta phải tiếp nhận một kiếp...
Sở Phong trong lòng kịch chấn, nói:
- Nếu như vậy, vì sao cô còn phải thi Kim châm độ kiếp cho tôi?
Lan Đình cười cười, nói:
- Cứu tử phù thương vốn là trách nhiệm của ta, lúc ta thi châm cho công tử cũng đã ngờ tới sẽ có một kiếp này, chỉ là không nghĩ tới sẽ đến nhanh như vậy thôi!
- Y Tử cô nương, là tôi hại cô, đều là tôi...
Sở Phong đột nhiên phát giác ánh mắt của Lan Đình nhìn mình có phần trống rỗng, kinh hãi nói:
- Y Tử cô nương, con mắt của cô...
- Sở công tử, ta nhìn không thấy, cũng bắt đầu nghe không rõ nữa, rất nhanh ngay cả nói cũng không được, trong lòng ta vẫn luôn có vài điều muốn nói cho ngươi biết, nhưng từ trước đến nay vẫn chưa dám mở miệng...
Sở Phong ôm chặt lấy nàng, cảm thấy nỗi đau đang dâng lên, trong lòng hắn cũng suy đoán được phần nào lời nói của Lan Đình, nhưng cũng không mở miệng.
- Sở công tử, là ngươi đang ôm ta có phải không?
Sở Phong gật đầu thật mạnh, nước mắt đã bắt đầu tràn mi.
- Sở công tử, có người nói, có thể chết ở trong lòng người mình yêu đó là cái phúc tu ba đời mới có, không biết đây có phải là sự thực hay không? Mẹ ta qua đời từ khi ta còn nhỏ, chỉ còn lại có một mình ta, cha ta là người thay lòng đổi dạ, lúc mẹ mang thai ta thì ông ấy đã vứt bỏ mẹ ta rồi, bỏ lại mẹ ta một mình lẻ loi hiu quạnh. Cho nên mẹ ta đã nói, hoặc là không lấy chồng, hoặc phải gả cho người toàn tâm toàn ý. Mười sáu tuổi ta xuất đạo hành y, có lẽ đã tám năm rồi, từ trước đến nay vẫn luôn tâm tĩnh như thủy, mãi đến khi gặp phải một người, lòng ta đột nhiên gợn sóng. Nói đến cũng buồn cười, vừa mới gặp mặt thì suýt nữa ta đã hại tính mệnh của hắn. Hắn có chút ngớ ngẩn, có chút ngang ngạnh, có lúc còn có chút lỗ mảng, hay thích nói đùa, thích chọc người khác, song hắn còn rất lười nữa, thức dậy bắt người khác phải đánh thức, còn sợ uống thuốc.
Nói đến đây, trên mặt Lan Đình lộ ra ý cười ngọt ngào:
- Đoạn thời gian ta ở cùng hắn là khoảng thời gian vui vẻ nhất trong tám năm ta hành y, ta nhìn ra được, hắn đối với ta thầm sinh tình ý nhưng lại không dám biểu lộ. Sau đó ta biết, thì ra từ lâu trong lòng hắn đã có người khác nên hắn sợ phụ lòng ta. Mãi cho đến lúc này ta mới biết được, thì ra thích một người là chỉ cần có thể ở cùng với người đó thì cảm thấy mỹ mãn rồi. Đáng tiếc, cho tới bây giờ, ta vẫn còn chưa biết tâm ý của hắn thế nào, hắn vẫn gọi ta là Y Tử cô nương...
Sở Phong vừa đau lòng lại vừa khó chịu, nước mắt từng giọt nhỏ xuống trên khuôn mặt trắng mịn không tì vết của Lan Đình.
- Công tử, ngươi rơi lệ ư? Ngoại trừ mẹ, công tử là người đầu tiên rơi lệ vì Lan Đình!
Thanh âm của Lan Đình đã trở nên hết sức mỏng manh, máu phần thân trên của nàng cũng đã bị đông lại, hơi thở đang nhanh chóng yếu đi.
- Lan Đình! Lan Đình!
Sở Phong liên tục réo gọi, nhưng Lan Đình đã không nghe được tiếng gọi của hắn.