Cổ Đạo Kinh Phong

Chương 295: Phục Mật Điểm Huyệt



Sở Phong vội vàng chạy tới chỗ ẩn thân vừa rồi. Vô Trần cũng đi qua theo, thấy Diệu Tâm bất động đang nằm chỗ đó, hơi kinh hãi, vội vàng ôm lấy Diệu Tâm.

Sở Phong nói:
- Cô ấy phát hiện huynh đệ Đường môn bị bắt tới Trùng Phong lâm, vốn là cô ấy muốn chạy về báo tin cho cô nhưng lại bị tên đại lạt ma kia điểm huyệt đạo, cô mau giúp cô ấy giải huyệt đi!

Vô Trần sắc mặt chăm chú thử đưa tay khẽ nhấn một cái nơi huyệt đạo của Diệu Tâm, Diệu Tâm lại bị đau đến nỗi cổ họng phát ra tiếng "Ặc ặc", trán không ngừng chảy ra mồ hôi lạnh.

- Phục Mật Điểm Huyệt Thủ!
Vô Trần kinh hãi kêu lên.

Nguyên là Phục Mật Điểm Huyệt Thủ chính là thủ pháp điểm huyệt độc môn của Tạng mật, nếu như bị điểm trúng thì huyết mạch toàn thân sẽ chậm rãi co rút lại cho đến bị bế tắc, một khi bế tắc sẽ cực kỳ thống khổ.

- Chưởng môn quả nhiên kiến thức rộng rãi!
Trong tiếng nói một thân ảnh lướt ra, không ngờ Tát Già Diệp đi rồi đã quay lại.

Thì ra Tát Già Diệp trở lại chỗ bỏ Diệu Tâm nhưng phát giác không thấy người đâu, vì vậy âm thầm tìm quanh một vòng, không phát hiện có người ẩn núp, thế là lại hiện thân ra đây.

Vô Trần giao Diệu Tâm vào tay Sở Phong, nói:
- Mang nó lên Nga Mi rồi mời sư tôn giải huyệt cho nó!

- Còn cô...

- Nhanh đi! Còn rề rà thì tính mệnh nó cũng khó giữ được!

Vô Trần vừa quát vừa vung phất trần lên đánh tới Tát Già Diệp. Sở Phong thấy Vô Trần sắc mặt ngưng trọng cũng không dám do dự, vội vàng ôm Diệu Tâm lao lên núi Nga Mi.

Trên mặt Diệu Tâm bắt đầu lộ ra vẻ đau đớn, cổ họng phát ra tiếng "Ặc ặc", hiển nhiên cô muốn la lên nhưng phát không ra chút thanh âm nào. Sở Phong biết Diệu Tâm nhất định bị đau đớn đến không chịu nổi, bởi vì hắn cũng từng chịu qua nỗi đau có khổ gọi không ra tiếng, loại đau đớn này thực sự rất khó chịu, so với cái chết còn khó chịu hơn.

- Diệu Tâm, cô hãy kiên trì, ta lập tức sẽ mang cô đi tìm sư tôn giúp cô giải huyệt. Cô cảm thấy đau thì cứ khóc ra đi, khóc sẽ dễ chịu hơn!

Hai mắt Diệu Tâm quả nhiên tuôn ra từng giọt nước mắt, Sở Phong nhìn mà cũng muốn rớt nước mắt theo. Hắn vừa không ngừng an ủi Diệu Tâm vừa liều mạng bay đi. Khi tới được chân núi Nga Mi, đang muốn lên núi thì thấy có hai bóng người thon thon bay xuống, chính là Diệu Ngọc và Diệu Châu.

Sở Phong vừa thấy Diệu Ngọc thì vừa mừng vừa sợ, cũng bất chấp giải thích dài dòng, vội la lên:
- Diệu Ngọc, Diệu Tâm trúng Phục Mật Điểm Huyệt Thủ, sư phụ cô nói phải sư tôn mới có thể giải huyệt cho cô ấy được, cô mau mang cô ấy lên tìm sư tôn đi!

Diệu Ngọc đột nhiên thấy Sở Phong thì vừa kinh vừa mừng, đảo mắt thấy hắn đang ôm Diệu Tâm thì lại thêm ngạc nhiên, tiếp theo nghe Sở Phong nói Diệu Tâm bị trúng Phục Mật Điểm Huyệt Thủ thì cùng Diệu Châu la hoảng lên, hiển nhiên nàng cũng biết sự lợi hại của Phục Mật Điểm Huyệt Thủ.

- Sư phụ đâu?
Diệu Ngọc vội hỏi. Truyện Sắc Hiệp - http://thegioitruyen.com

- Sư phụ cô đang giao thủ với một tên ác lạt ma nên không thể thoát thân được!

- Cái này...
Diệu Ngọc nhất thời không có chú ý.

Sở Phong đem Diệu Tâm đặt lên tay Diệu Châu, nói:
- Cô lập tức mang Diệu Tâm lên núi tìm sư tôn giúp cô ấy giải huyệt đi!
Sau đó đưa tay kéo Diệu Ngọc đi, nói:
- Ta và cô lập tức chạy đi trợ giúp sư phụ cô!

Diệu Châu tiếp nhận Diệu Tâm rồi phi thân lao lên núi. Sở Phong kéo theo Diệu Ngọc vội vàng chạy tới chỗ giao thủ của Vô Trần và Tát Già Diệp.

Lại nói đến Vô Trần, phất trần của nàng vạch từng chiêu nhắm tới Tát Già Diệp, uy lực không chỉ không giảm chút nào mà thậm chí càng thêm cương mãnh lăng lệ. Tát Già Diệp thầm kinh ngạc, Vô Trần bị bất ngờ liên tục ngạnh tiếp vài chiêu Kim Cương Đại Nhật Thủ Ấn của mình vậy mà giống như không hề hấn gì, chẳng lẽ mình đã đánh giá thấp vị chưởng môn Nga Mi này?

Kỳ thực Tát Già Diệp cũng không có đánh giá thấp Vô Trần, sau khi Vô Trần liên tiếp đỡ vài chưởng của y quả thực đã bị nội thương, nàng chỉ là lấy tâm pháp vô thượng "Phật từ thiện nhẫn" của Nga Mi để miễn cưỡng áp trụ lại và cố gắng vận chân khí để đọ sức với Tát Già Diệp. Bởi vậy hiện tại thấy nàng không chỉ không việc gì, thậm chí còn mạnh mẽ hơn trước.

Tuy nhiên, suy cho cùng thì công lực Tát Già Diệp vẫn rất thâm hậu, phất trần trong tay Vô Trần vẫn không làm gì được y, mà Phật Từ Thiện Nhẫn dù sao cũng chỉ duy trì được một giờ ba khắc. Dần dần, Tát Già Diệp nhìn ra được một chút manh mối. Y hét lớn một tiếng, tay phải kết một khế ấn chậm rãi đẩy tới, đại thủ ấn mang theo vạn đạo kim quang từ bốn phương tám hướng liên miên không dứt đè tới Vô Trần, y muốn tốc chiến tốc thắng. Vô Trần quát một tiếng, thu lại phất trần, thân hình chớp động liên tục, giống như một cành liễu mỏng manh trong cơn gió lơ lửng lướt qua giữa vô số phật ấn, quả thực vô cùng mạn mỹ.

Tát Già Diệp đột nhiên thu lại phật ấn, nói:
- Nga Mi Nhược Liễu Phiêu Linh Bộ? Quả nhiên tuyệt diệu! Giờ để xem bộ pháp của chưởng môn rốt cuộc nhanh cỡ nào!

Hai tay Tát Già Diệp đồng thời kết ấn rồi đồng loạt đẩy ra, nhất thời thủ ấn khắp bầu trời bạo tăng lên gấp đôi, chi chít nhau như bài sơn đảo hải chụp tới Vô Trần, hầu như tìm không thấy khoảng cách.

Thân hình Vô Trần lại lóe lên, phật ấn càng lúc càng nhiều, càng dày đặc. Thân hình Vô Trần cũng càng chớp càng nhanh, chỉ phút chốc đã không ngừng lơ lửng chớp động. Nhưng như vậy sẽ cực kỳ hao tổn chân khí, dần dần nàng cảm giác không thể chèo chống tiếp được nữa, sự trói buộc của nội thương đã bắt đầu xuất hiện. Tát Già Diệp sao lại không phát hiện được, song chưởng vừa liên tục đẩy ra thủ ấn, miệng vừa nói:
- Chưởng môn, phật chủ chúng tôi chỉ có ý muốn mời chưởng môn tới Mật Tạng gặp mặt nói chuyện thôi, chi bằng chưởng môn cứ theo ta tới Mật Tạng một chuyến đi?

Vô Trần biến sắc, quát lạnh một tiếng:
- Ngươi cho là ngươi có bổn sự này sao!

Trong tiếng quát xoay phất trần trong tay một vòng, trần ti chợt xoay tròn rồi quấn sít lại với nhau, tiếp theo xoáy cổ tay liên tục, đã lần nữa sử ra "Nhất trần phất tâm", trần ti giống như mũi khoan xuyên qua tầng tầng phật ấn, điểm thẳng tới mi tâm Tát Già Diệp.

Tát Già Diệp cả kinh vội lui lại gấp, song chưởng tề xuất, vỗ thẳng tới điểm phất trần đó!

"Oanh!"

Một tiếng nổ vang lên, Vô Trần bị đánh bay mấy trượng, người nhẹ nhàng hạ xuống đất, thân thể lay động suýt nữa muốn ngã xuống đất. Tát Già Diệp nào sẽ đồng ý buông tha, đang muốn bay tới thì đột nhiên cảm thấy mi tâm phát đau, chân khí bị đình trệ, nguyên lai vừa rồi Nhất Trần Phất Tâm của Vô Trần vẫn xuyên thấu chưởng kình của y và đã điểm trúng mi tâm. Cũng may mà Vô Trần thân chịu nội thương, bằng không một chiêu vừa rồi đã xuyên qua mi tâm y, tiễn y tới gặp Đại Nhật Như Lai rồi!

Vô Trần lắc lư vài cái, rốt cuộc chống đỡ không được muốn té ngã xuống. Lúc này có hai bóng người song song lướt tới, đồng loạt xuất thủ, một trái một phải đỡ lấy Vô Trần, chính là Sở Phong và Diệu Ngọc.

Tát Già Diệp thấy có đệ tử Nga Mi chạy tới thì hơi giật mình, cũng biết chân khí của mình đã bị hao tổn không ít, thế là nói:
- Nhất trần phất tâm quả nhiên quan tuyệt thiên hạ, cáo từ!
Nói xong phi thân bay đi, đảo mắt đã không thấy bóng dáng.

Vô Trần thấy Tát Già Diệp đã bỏ đi thì cả người mềm oặt, suýt nữa ngã xuống đất.
- Sư phụ!
Diệu Ngọc la hoảng lên, vội vàng đỡ lấy nàng chặt hơn.

Vô Trần khoát tay rồi khoanh chân ngồi xuống đất, hai mắt khép hờ, hai tay hợp lại đặt tại trước ngực, hai ngón cái, ngón giữa và ngón áp út đều mở tạo ra khe hở giữa các ngón tay, hai bên không dựa vào nhau, giống như một đóa liên hoa đang tách ra. Tiếp theo, thần sắc Vô Trần dần dần trở nên vô cùng yên tĩnh thư thả, lại mang theo vẻ trang nghiêm thánh khiết.

Diệu Ngọc thầm giật mình, nàng biết sư phụ đang tiến nhập Thiền định. Thiền định chính là tâm pháp tối cao của Nga Mi, một khi tiến nhập Thiền định thì thoáng như đặt bản thân mình ra bên ngoài vạn sự vạn vật, đối với chung quanh hết thảy đều chẳng quan tâm. Bởi vậy cũng rất hung hiểm, bởi vì sau khi tiến nhập thiền định thì không hề có sức phản kháng đối với bên ngoài. Thông thường chỉ ở trên núi Nga Mi sư phụ mới có thể tiến nhập Thiền định. Diệu Ngọc biết sư phụ nhất định đã bị thương không nhẹ, bằng không sư phụ sẽ không tuỳ tiện tiến nhập Thiền định ở đây. Nàng liền canh giữ ở bên cạnh Vô Trần, ngưng thần đề phòng.

Sở Phong thấy Diệu Ngọc khẩn trương như vậy thì cũng hơi hiếu kỳ, cũng không làm phiền nàng mà tự tìm một tảng đá ngồi xuống đó, vận khí điều tức.

Một lát sau, toàn thân Vô Trần tỏa ra khí tức tường hòa thần thánh, trên gương mặt tuyệt mỹ càng thêm thánh khiết. Diệu Ngọc biết sư phụ đã hoàn toàn tiến nhập thiền định, đã đạt tới cảnh giới vô ngã.

Đúng lúc này có bóng người lóe lên, một thân hình vạm vỡ đột nhiên lướt ra, không ngờ Tát Già Diệp đã quay lại lần nữa!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv